
g Đình sống mơ mơ màng
màng, cũng không muốn trở về nơi lạnh lẽo như khách sạn này. Nhưng từ khi cô
gái nhỏ này xuất hiện, nơi này dần có sức sống, phòng bếp luôn bay ra mùi thức
ăn ấm áp, bông hoa tươi đẹp cắm trên bàn. Quần áo mỗi ngày hắn mặc để ngay ngắn
ở đầu giường, từng giọt từng giọt giống như mưa xuân dần thấm ướt trái tim hắn,
giờ phút này tâm lạnh băng cứng rắn của hắn đều không thể không rung động .
Cõ lẽ Ám Dạ Tuyệt ra chủ ý không tồi! Trước bắt tâm cô ta làm tù binh đã sau đó
lại từng chút từng chút xé rách cho đến khi đẩy cô ta vào địa ngục vạn kiếp bất
phục.
Nhâm Mục Diệu vẫn đang dối mình dối người, cực lực phủ nhận tâm ý xúc động đối
với cô.
Nghe được tiếng đóng cửa, Kiều Tâm Du từ trên ghế salon ngồi dậy, xoa đôi mắt
nhập nhèm “Anh đã về, ăn tối nha? Đồ ăn hơi nguội, chỉ cần hâm lại là được”.
Nhâm Mục Diệu đã sớm đói đến mức bụng kêu vang, mày kiếm nhướng lên miễn cưỡng
nói: ”Động tác nhanh một chút.”
“Hôm nay, canh ở trong nồi còn nóng, anh có muốn nếm thử trước không?” Mái tóc
dài đơn giản tùy ý cuốn lên, vài sợi tóc rơi xuống hai má. Hương vị quyến rũ
tươi mát động lòng người bên trong cô gái nhỏ lộ ra. Trên chân đi đôi dép bông
Hello Kitty làm cô tăng thêm vài phần đáng yêu.
Nhâm Mục Diệu im lặng, nhìn nồi canh đầy ắp, nhướng mày. “Những thứ này là cái gì?”
“Đây là canh ba ba”. Kiều Tâm Du không cảm thấy có gì không ổn cả .
“Tôi hỏi là cô bỏ thêm những thứ gì vào đây?”
Thì ra là hắn muốn biết cái này, Kiều Tâm Du thật thà giới thiệu, “Nguyên liệu
chủ yếu là hoang dã, phụ liệu có nhân sâm, nhung hươu, cẩu kỷ.” Mấy vị dược
liệu coi như bình thường, Nhâm Mục Diệu cầm lấy thìa múc 1 muôi, không bận tâm
đến vị thuốc bắc, từ từ đưa đến bên miệng ——
Kiều Tâm Du tiếp tục nói: “Ngân dương hoắc, dương khởi thạch, tiên mao, cửu
thái tử, dương hồng thiên”
Phụt—— canh vừa mới uống vào trong miệng, phun ra. “Cô nói trong này cho thêm
cái gì?!!”
Kiều Tâm Du sửng sốt. “Tôi nói sai sao? Rất nhiều dược liệu tên rất khó nhớ,
đúng rồi thầy Mã có đưa tôi một tờ đơn dược liệu ghi rõ tên, để tôi đi tìm
xem”.
Nhâm Mục Diệu một phát bắt được cô, cảm thấy là cô đang đùa dai, tuấn mâu căng
thẳng, bắn ra tia đen tối u ám “Cô có biết ngân dương hoắc, dương khởi thạch,
tiên mao, cửu thái tử là cái gì không?”
“Thuốc bắc”. Thấy trên mặt Nhâm Mục Diệu cứng ngắc, không có một tia cảm xúc,
tâm cô hoảng hốt, bổ sung đáp án: “Thuốc bổ”.
“Bổ cái gì?”
“Bổ thân thể”. Kiều Tâm Du nhẹ nhàng đáp lại, “Gần đây, thấy anh rất
bận, cho nên muốn nấu cho anh nồi canh bồi bổ cho tốt. Có phải tôi thêm nhiều thuốc bắc quá, uống sẽ chảy máu
mũi?”
Sắc mặt Nhâm Mục Diệu
bỗng tối đen, dâng lên một luồng sát khí. “Gần đây không có chạm vào cô, có
phải cô không chịu nổi rồi không?”
“Tôi không hiểu ý anh...” Cánh tay Kiều Tâm Du muốn tránh thoát, ánh mắt của
hắn làm cho người ta sợ hãi, như kim châm vào cô.
Hảo tâm cho hắn một nồi canh bổ, hắn không cảm kích thì thôi, còn bày ra bộ mặt hưng sư vấn
tội*, “Anh không muốn uống cũng không sao,
cùng lắm thì tôi uống. Dược liệu quý
giá như vậy bỏ thì tiếc lắm”.
*hưng sư vấn tội: là một thủ tục trong hôn
lễ của người Trung Quốc, trong đó mọi người sẽ hỏi cô dâu về các chuyện của họ,
người phụ trách hỏi là các chàng trai
Trong mắt Nhâm Mục Diệu
hiện lên một tia cười xảo quyệt, một tay bắt được cổ tay của cô, tay kia vung
lên ——
Choang —— những mảnh vụn tráng men văng khắp nơi, nước canh chảy chảy trên đất,
một mùi thuốc quái dị lan tràn ra.
Khóe miệng Nhâm Mục Diệu cong lên, nhàn nhạt nói: “Ngân dương hoắc, dương khởi
thạch, tiên mao, cửu thái tử, dương hồng thiên những thứ này đều là thuốc bắc
dùng để tráng dương”. Để sát vào cổ cô “Cô xác định muốn uống?”
“Hả?” . Hai mắt Kiều Tâm Du thoáng chốc mở lớn, giật mình, há to miệng.
Chân mày Nhâm Mục Diệu đe dọa, nhìn cô. “Cô cảm thấy tôi cần những dược liệu
này? Hay là cô cảm thấy tôi không thỏa mãn được cô?”
“Không... không” . Mặt Kiều Tâm Du nhất thời đỏ ửng. “Bà nội nói những thứ
thuốc bắc này là để bồi bổ thân thể, tôi không biết những thứ này dùng để bổ
cái gì”. Cô nói năng có chút lộn xộn.
Cô thật sự rất rảnh rỗi. Nhâm Mục Diệu thở dài một tiếng. May mắn mình không uống thứ canh bổ kia. Vạn nhất uống
vào, không biết kết quả là khí huyết của hắn sẽ quá thái thịnh đến thất
khiếu* chảy máu, hay kích thích thú
tính của hắn quá độ?
*thất khiếu: gồm hai
tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
Hiện giờ hắn một chút thèm ăn cũng không có, rất sợ trong thức ăn của cô lại
cho thêm cái gì không lường trước được. Bước đến
tủ rượu, lấy ra một chai Whisky màu da cam.
Kiều Tâm Du thu dọn lại bừa bãi trên đất, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Nhâm Mục
Diệu đang uống rượu, kêu to. “Đừng...Uống...uố...ng!”
Nhâm Mục Diệu để xuống ly rượu đã đến bên miệng, nhẹ nhàng đung đưa chén thủy
tinh ánh sáng ngọc của đèn thủy tinh chiếu vào trong mắt hắn, trong mắt nhộn
nhạo lăn tăn lên tia bất an.
Lúc Kiều Tâm Du hô lên, hắn đã uống xong ba chén.
“Tại sao?”. Giọng nói trầm t