Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324685

Bình chọn: 8.5.00/10/468 lượt.

hấp đè nén giận dữ.

“Bởi vì...”. Kiều Tâm Du hít sâu một hơi, quyết định thẳng thắn, âm giọng khe

khẽ có chút run tun, “Tôi có bỏ thêm vào trong rượu một chút”. Nói xong cô không dám thở mạnh.

Nhâm Mục Diệu có cảm giác bị người tính kế, tiếng nói âm lệ vang lên “Chút gì?”

“Bà nội đưa cho tôi một lọ thuốc nước nhỏ. Nhưng

tôi cũng không biết là cái gì”. Đầu

Kiều Tâm Du cúi càng ngày càng thấp, tiếp theo tiếng nói cũng càng ngày càng

nhỏ. “Bà nội nói cái đó cũng là bổ ‘thân thể’ “. Kiều Tâm Du nói thêm một câu.

“Rõ ràng cùng với dược hiệu thuốc bắc này không khác lắm!”

“Chết tiệt!” . Nhâm Mục Diệu mắng một tiếng, vung tay đập vỡ cái chén.

Tìm chút thuốc đông y thì thôi đi, lại còn một chiêu thuốc đông tây y kết hợp

khó lòng phòng bị, khiến cho Nhâm Mục Diệu gặp hạn.

Từ trước đến giờ chỉ có Nhâm Mục Diệu hắn một tay đùa bỡn phụ nữ, hôm nay lại

thua bởi tay cô gái này. Chủ nghĩa đại nam tử, lòng tự trọng của hắn, tràn ra

vẻ mặt âm trầm đi về phía cô.

Kiều Tâm Du cảm giác được ngọn lửa trong mắt hắn như muốn đốt cháy cô, cô gục

đầu không dám nhìn hắn,nhẹ giọng thầm nói: “Cũng may anh chưa uống”.

“Cô ngăn cản đã không kịp, tôi uống ba chén rồi”. Tiếng

nói lạnh lùng âm trầm bỗng từ đỉnh đầu truyền đến.



“A?”. Kiều Tâm Du áy náy:

“Vậy có phải lập tức đi bệnh viện không?”

Mặt Nhâm Mục Diệu âm trầm như đêm mùa đông lạnh lẽo “Cô muốn ngày mai, trên các

tờ báo lớn, viết tổng giám đốc tập đoàn Nhâm thị hoang dâm vô độ, uống lầm xuân

dược mà hấp hối?”.

“Không phải không phải” Kiều Tâm Du thanh minh, chớp mắt, “Thuốc này là của

thầy Mã, ông ấy nhất định có giải dược”

Nhâm Mục Diệu lười biếng, nghiêng người dựa vào ghế sô pha, khinh bỉ liếc nhìn

cô “Tôi hỏi cô bán thuốc chuột sẽ làm thuốc giải sao? Thực ngốc!”

“Ý của anh là thầy Mã không có giải dược”. Kiều

Tâm Du vỗ đầu “Anh nói lấy độc trị độc có hữu dụng không? Anh đã không muốn đến

bệnh viện, vậy liều thử một phen đi, được lắm, đem ngân dương hoắc, dương khởi

thạch, tiên mao, cửu thái tử, dương hồng thiên đều uống hết đi”.

Lông mày Nhâm Mục Diệu hơi nhăn lại, hắn cảm giác được có một ngọn lửa nhỏ di

chuyển trong thân thể — nhịp tim hắn rối loạn, dần dần tăng tốc, một cảm giác

trống rỗng đè nén, hắn thật là khó chịu hướng về phía cô rống to “Cô muốn giết

chết tôi sao”.

“Không có, không có”. Kiều Tâm Du nhìn thấy trên gương mặt tuấn dật của hắn,

bỗng hiện lên một tầng ửng hồng, có phải dược hiệu trong thân thể hắn phát tác

không.

Hô hấp Nhâm Mục Diệu dồn dập, đứng dậy hít thở, hơi thở cũng nóng cháy lên. Vì

đè ép xuống khô nóng cùng ngọn lửa chậm chạp muốn cô, nhắm mắt lại, hai tay nắm

chặt, hít sâu.

Hắn giống như đang cực lực che giấu đau đớn của mình. Cuồng ngạo bá đạo như hắn

làm sao có thể dễ dàng đem mặt yếu đuối của mình bày ra trước người khác? Không

biết tự tôn hắn quá mạnh, được bảo hộ bởi giáp sắt, hay là hắn bao bọc quá kĩ.

Kiều Tâm Du tốt bụng đi tới, khẽ chạm cánh tay hắn, lấy dáng vẻ người từng trải

nói: “Tôi biết, bây giờ trong người anh rất nóng, có muốn tắm nước lạnh một lát

không, tuy buổi tối nước rất lạnh” Giọng nói Kiều Tâm Du ngày một thấp.

Bởi vì Nhâm Mục Diệu phút chốc mở mắt, trong con ngươi thiêu đốt hừng hực,

giống như ngay tiếp theo sẽ đem cô cùng đốt cháy. Ánh mắt làm cho người ta sợ

hãi như thế, Kiều Tâm Du lập tức bị dọa.

Trên người Kiều Tâm Du độc hữu một mùi thơm nhàn nhạt, không biết là sữa tắm

hay nước rửa tay, nhẹ nhàng bay vào trong ngực Nhâm Mục Diệu.

Dụ dỗ —— ngọn lửa chợt bùng lên, đốt cháy toàn bộ lý trí còn lại của hắn, chỉ

còn phẫn hận bị cô gái này hạ dược đùa bỡn.

Cái này gọi là báo ứng sao? Lần trước là hắn bỏ thuốc cô, hiện giờ tình cảnh

lại trái ngược.

“Lần trước tôi giúp cô giải dược lần này đổi lại là cô đi”. Ngọn lửa dường như

làm khô cổ họng của hắn, giọng nói có vẻ thô kệch nhưng mị hoặc mười phần.

“Không... không muốn”. Ký ức đen tối hệt như thủy triều đánh vào

Kiều Tâm Du, trừ bỏ đau đớn vô cùng, vô tận, chính là hít thở không thông, vội

vàng kiếm cớ. “Một lọ thuốc nhỏ, lại pha loãng trong chai rượu, kỳ thật anh uống

vào không có bao nhiêu, chỉ cần chịu đựng, rất nhanh dược hiệu sẽ qua thôi”

“Vì cái gì mà tôi phải chịu đựng thống khổ này”. Nhâm Mục Diệu xoay người một

cái, đem cô đặt ở dưới thân. “Cô phải vì việc làm của mình mà trả giá đắt ——”

Kiều Tâm Du cảm giác được trên người hắn truyền tới luồng nhiệt nóng bỏng, âm

ỉ. Đôi mắt trở nên đỏ ngầu mang theo hơi thở thèm muốn. Giờ phút này hắn như

một con con thú đói khát, đã mất đi lý trí, không đạt mục đích thì không chịu

bỏ qua.



Cô biết mình căn bản là

không cách nào ngăn cản hắn đòi lấy hơn nữa cô cũng không muốn nhìn hắn bị dục

hỏa đốt cháy thống khổ, đôi mắt trong suốt hiện lên ánh sáng nhạt, từ từ nhắm

hai mắt lại, đôi tay đang níu chặt áo sơ mi của hắn dần buông lỏng.

“Cô đã phóng đãng như vậy, hôm nay tôi thỏa mãn tất cả cho cô!”. Ánh mắt oán

hận hệt như lưỡi dao nhọn đâm vào cơ thể cô. Nhâm

Mục Diệu nén chịu ngọn lửa từng đợt thiêu đốt trong cơ thể, đè ép xuống rung

động dường


Duck hunt