
. .
————
“Tâm Du, sao em lại để vết thương dính nước?” Phương Đình vừa xử lý vết thương
vừa nhắc đi nhắc lại, “Thiệt là, như một đứa con nít không cẩn thận. . . . . .”
Không có bất kỳ phản ứng, tầm mắt Phương Đình từ vết thương, chuyển đến gương
mặt thanh nhã, chỉ là, ánh mắt linh động như sóng gợn của cô hôm nay ảm đạm u
ám, như mây đen che đi ánh sáng trên trời.
Hắn đề cao vài dexiben, “Tâm Du? Tâm Du!”
Kiều Tâm Du giống như đột nhiên thức tỉnh, “Anh Phương Đình, có chuyện gì
không?”
“Làm sao vậy? Em không tập trung.” Đôi mắt ân cần của Phương Đình tràn ra vài
tia sóng, “Hắn.. có phải đối xử không tốt với em không?”
Kiều Tâm Du cúi đầu, tầm mắt chuyển sang nơi khác, “Không có, không phải, là
anh suy nghĩ nhiều thôi.”
Phương Đình thấy thái độ cô che che giấu giấu, biết ngay cô đang nói dối.
Quai hàm cô gầy yếu, dung nhan tiều tụy, làm đau nhói tim của hắn, hắn vốn nghĩ
rằng mình buông tay có thể cho cô đến được với hạnh phúc, hiện giờ xem ra, hắn
đã sai hoàn toàn.
Kiều Tâm Du không có hạnh
phúc, một chút cũng không hạnh phúc. Lúc này hắn thật hối hận chính mình lại dễ
dàng buông tay.
Phương Đình ngẩng đầu, môi mỏng khẽ mở, “Tâm Du, anh thích em.” Đôi mắt sáng
chói như sao hiện lên gợn sóng nhẹ, kích thích một vòng nước xoáy, như muốn kéo
Kiều Tâm Du vào trong.
Kiều Tâm Du bỗng chốc thu hồi tầm mắt của mình, bối rối chuyển hướng khác “Thật
xin lỗi. . . . . .”
Cô không thể cho hắn một trái tim nguyên vẹn, đối với hắn như vậy quá không
công bằng.
“Tâm Du, không cần vội trả lời, cứ từ từ suy nghĩ.” Trên mặt Phương Đình có vẻ
mất mát, trên mặt lại bày ra tươi cười ấm áp, giống như mặt trời ngày đông ấm
áp nhu hòa.
Hắn ân cần, sự bao dung của hắn, cho cô cảm giác như người thân. Cái gọi là người thân, chính là bất kể lúc nào, cô đi
mệt rồi, có thể cho cô nghỉ ngơi, cho cô một lá chắn, có thể đến an ủi cô.
Kiều Tâm Du chỉ khi ở bên cạnh hắn mới có thể tháo xuống lớp ngụy trang nặng nề
của mình, “Anh Phương Đình. . . . . .” Tiếng
nói nghẹn ngào từ cổ họng Kiều Tâm Du bật ra, cô nhào vào ngực hắn, “Em đau
lắm, đau lắm . . .. . . Chân thật sự rất đau. . . . . .”
Nước mắt mặc sức như trận hồng thủy, chảy xuống, giọt nước mắt trong suốt dọc
theo hai má tú lệ rơi xuống, hiện ra nhiều chua xót . . . . .
Là chân đau, hay là lòng đau? Cô đến khóc cũng phải tìm cho mình một cái cớ.
Phương Đình ôm lấy thân thể run rẩy không thôi, khẽ vuốt phía sau lưng của cô,
nước mắt của cô thấm ướt blouse trắng của hắn, cũng như thấm ướt tim hắn. . . . . .
Khóc thật lâu, tiếng ngẹn ngào dần thấp xuống.
Lúc Kiều Tâm Du lại ngẩng đầu, đôi mắt trong sáng của cô được nước mắt rửa càng
thêm trong, nhưng khiến cho người ta tìm không thấy dấu vết cô đã khóc, cô
nhanh chóng thu lại bi thương của mình.
Thấy trước ngực Phương Đình bị ướt một mảng lớn, Kiều Tâm Du xin lỗi: “Thật xin
lỗi, làm bẩn quần áo anh.”
Kiều Tâm Du lấy khăn ra muốn lau đi vết này, nhưng bàn tay mảnh khảnh bị Phương
Đình nắm lấy, hắn kích động hỏi: “Tâm Du, ly hôn với anh đi được không? Sau khi
ly hôn chúng ta lập tức ra nước ngoài kết hôn, rời khỏi nơi này, một lần nữa
bắt đầu lại tất cả, quên đi mọi chuyện không vui, chúng ta sẽ hạnh phúc.”
Lệ trong suốt cuồn cuộn trong mắt cô, “Anh Phương Đình, có lúc em nghĩ, em kiếp
trước có phải hay không tội nghiệt quá sâu, nên kiếp này em phải hoàn trả nhiều
như vậy, có lẽ, em không xứng có được hạnh phúc. . . . . .”
Phương Đình đau lòng ôm lấy thân thể gầy yếu của cô vào lòng, “Đây chỉ là thử
thách mà cuộc sống cho em, tất cả đều đã qua, đều
đã tốt đẹp . . . . . .Anh vĩnh viễn
ở bên cạnh em.”
“Em không đền đáp nổi đâu. . . . . . Anh đừng đối với em tốt như vậy, không đáng. . . . . .” Kiều Tâm Du cảm thấy chiếm giữ trái tim hắn
là một tội lỗi.
“Vậy em xem như đây là nợ anh phải trả em đi.” Con ngươi Phương Đình dịu dàng,
nhưng cũng hiện ra đau thương ——
. . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . .
“Cẩn thận!” Tiếng kêu gào kinh hoàng phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
“Két ——” một tiếng, giống như trời long đất lở, tim vì chấn động quá mà run
lên.
Chiếc xe tải lớn mất phanh lao về phía một đứa bé trai, trong phút chốc sắp bị
đâm, được một người phụ nữ đẩy ra, người phụ nữ kia bị xe đâm vào văng ra một
quãng, nằm lặng trong vũng máu.
“Mẹ, mẹ. . . . . . Mẹ tỉnh dậy đi, mẹ mau tỉnh lại đi. . . . . .” Một cô gái nhỏ đáng yêu, tết bím hai bên, mặc
trên người bộ quần áo màu trắng, cô bé giống như một thiên sứ thuần khiết.
Chẳng qua là. . . . . . Thiên sứ gãy cánh, rơi xuống. . . . . .
Thế giới của cô sụp đổ. . . . . .
Cô bé khàn giọng, kiệt lực khóc kêu, giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống,
giống như chuỗi hạt trân trâu bị đứt dây. Sắc mặt trắng bệch như tuyết, thê
lương, tiếng khóc bi thương đánh vào trái tim cậu bé.
Bé trai đứng ở xa xa phía sau cô, hai chân như bị rót chì, một bước cũng không
di chuyển được, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng run run của cô bé.
Hắn khi đó, có một quyết định quan trọng, muốn bảo vệ cô cả đời. Giống như hoàn t