
n tay hắn, “Mục Diệu, anh nhất định phải cố gắng lên, phải
mau mau khỏe lại.”
Sau khi Nhâm Mục Diệu được đưa vào phòng bệnh VIP, Kiều Tâm Du luôn luôn ở bên
cạnh hắn, một tấc cũng không rời.
Diễn trò thì phải diễn cho hết, trên tay Nhâm Mục Diệu còn được ‘tặng’ thêm một
bình truyền máu, nhưng thật sự nó chỉ là một bình nước muối sinh lí, thêm đường
glu-cô cùng một chút Vitamin
Kiều Tâm Du nhìn chằm chằm vào sắc mặt tái nhợt của hắn, cô nắm chặt tay hắn,
nhẹ nhàng đặt trên mặt mình, “Thật xin lỗi. . . .
. . Em không nên chưa nói lời từ
biệt mà đã rời đi. Chẳng qua là, em
có lý do riêng không thể không đi . . . . . .”
Mí mắt Nhâm Mục Diệu có chút động.
Nước mắt lạnh như băng của cô bỗng rơi vào lòng bàn tay ấm áp của hắn.
“Mục Diệu, chúng ta đã có con, em biết đứa bé này tới không đúng lúc. Em biết
anh căn bản không có cách nào chấp nhận sinh mệnh nhỏ bé này, nhưng... tất cả phẫn hận quả thật không nên đổ lên người của
đứa nhỏ, cho nên. . . . . . Xin anh
tha thứ cho em, hãy để em ích kỷ một lần này thôi. . . . . .” Kiều Tâm Du từ từ nói, sau đó đem tay hắn đặt
lại vào trong chăn.
Hiện giờ đôi mắt sương mù của cô, phần nào đã giúp cô không nhìn rõ gương mặt
của hắn, nếu để cho cô nhìn rõ hắn thêm một lần, hẳn cô sẽ không thể rời đi
“Mục Diệu, hẹn gặp lại. . . . . .”
Cô kiên quyết xoay người ——
Nhưng, bàn tay cô ngay sau đó bị người nắm chặt lại.
“Tâm Du, em không được phép rời xa tôi.” Giọng nói khàn khàn từ phía sau truyền
đến.
Hai mắt Kiều Tâm Du chợt sáng lên, cô xoay người lại, kích động nói: “Anh đã
tỉnh rồi ư, anh cảm thấy thế nào? Em lập tức thông báo cho bác sĩ ngay.”
“Không cần!” Nhâm Mục Diệu càng lôi kéo tay cô.
Sức lực mạnh mẽ khiến Kiều Tâm Du té nhào vào trên người hắn, cô kinh hoảng,
giùng giằng muốn đứng lên, “Có đau không?”
“Đừng cử động. . . . . .” Nhâm Mục Diệu hít sâu một hơi, hưởng thụ
mùi thơm đặc trưng trên người cô, cảm giác trống trải trong lòng hắn giờ đã
được lấp đầy, “Đứa bé thế nào, vẫn ổn chứ?”
Hắn sao lại dịu dàng như thế, vẻ bá đạo trước đây đâu mất rồi, hắn từ trước tới
nay chưa bao giờ dùng câu nghi vấn với cô cơ mà.
Kiều Tâm Du không giãy giụa nữa, cô lẳng lặng nằm trên ngực của hắn, bình thản
nghe tiếng tim đập của hắn.
“Em không nên gánh vác tất cả mọi chuyện, lẽ ra phải nói cho tôi biết.”
Đôi mắt Kiều Tâm Du trợn tròn, cô hoảng sợ hỏi: “Anh... Nghe thấy hết rồi sao?”
Hắn không phải là mới vừa thoát khỏi nguy hiểm sao, thuốc mê đáng lẽ phải còn
tác dụng chứ, hắn làm sao lại có thể nghe được mọi chuyện khi nãy?
“Em đã cướp đi hạnh phúc
của tôi, cho nên em nhất định phải bồi thường cho tôi. Trách nhiệm bây giờ của
em chính là thay thế Tử Oánh, ở bên cạnh tôi, mang đến cho tôi một gia đình ấm
áp, vì tôi sinh thật nhiều con.” Nhâm Mục Diệu hít sâu một hơi, bản tính kiêu
căng bá đạo, cường ngạnh khiến hắn không thể nói ra những lời ngon tiếng ngọt,
cho dù thâm tâm của hắn có muốn đi chăng nữa.
Thời gian ở cùng Kiều Tâm Du khiến cừu hận hắn dành cho cô dần dần tan biến,
hắn căn bản là không cách nào hận được người con gái này, cho dù chính cô đã
từng khiến tâm hắn đau đớn đến tê dại. Không biết từ lúc nào từng cái nhăn mày,
mỗi một nụ cười của cô đã khắc vào tim hắn. Vẻ ngẩn người lúc lạnh nhạt, nụ cười
yếu ớt, gương mặt đáng yêu khi cô ngủ, gò má tràn đầy men say khi cô cùng hắn
hoan ái, vẻ thâm tình chuyên chú khi cô nấu cơm. . . . .Từng điểm, từng điểm dần dần thấm vào trí óc hắn, cô
hệt như một cô gái nhỏ có yêu thuật, từng chút từng chút một xua tan những cơn
buốt lạnh trong lòng hắn.
Kiều Tâm Du cứng đờ, trước đây cô vốn là nơi cho hắn trút cơn giận, nhưng giờ
đây hắn lại bảo cô hãy ở bên hắn chuyên tâm mà chuộc tội, làm một người thay
thế Lương Tử Oánh, không có linh hồn, không có tư tưởng, không có tâm tình?.
Gương mặt thanh nhã của cô chợt hiện lên một nụ cười khổ, cô thật sự phải bồi
thường cho hắn sao?
“Anh thật sẽ không đem tất cả mọi tội danh chuyển dời lên con của em ư?” Về
phần cô dù có phải chịu đựng nhiều hình phạt đi nữa cũng chẳng sao, chỉ cần đứa
nhỏ của cô mãi an toàn.
Cho dù, phải trở lại bên cạnh ác ma này đi chăng nữa.
“Nó cũng là con tôi.” Nhâm Mục Diệu rất ghét việc Kiều Tâm Du đem quan hệ bọn
họ nói thẳng ra như thế, “Kể từ bây giờ, em phải chăm sóc tôi gấp bội, có như
vậy thì em mới chuộc lại được tất cả mọi lỗi lầm của mình.” Nhâm Mục Diệu mạnh
bạo nói với cô.
Kiều Tâm Du biết trong lòng hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ bỏ được hình ảnh của
Lương Tử Oánh, nếu hắn cùng với cô bình yên ở chung một chỗ chắc hẳn đó chính
là một loại tội ác. Đền bù sai lầm? Đó là cách khiến tâm hắn bớt đi một
phần khiển trách!
“Em vĩnh viễn vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh, đúng không?” Đôi
mắt cô lại bắt đầu hiện lên một tầng hơi nước, cô cắn răng chịu đựng, cố không
để nước mắt rơi xuống.
“Đúng!” Nhâm Mục Diệu ôm chặt thân thể mảnh mai của cô, “Em vĩnh viễn cũng
không trốn thoát khỏi lòng bàn tay tôi!”
“Đừng. . . . . .” Kiều Tâm Du giùng giằng muốn thoát khỏi cái
ôm của hắn.
“S