
rõ ràng.” Anh thở dài “Anh cầu Chúa phù hộ
anh, sau này tuyệt đối không đắc tội với em, nếu không cũng sẽ bị em
đá.”
Tôi đứa hai tay ôm eo anh: “Ờ, người ta từ trước đến giờ rất hiền. Chỉ dữ một lần, lại bị anh nhìn thấy.”
“Trước giờ rất hiền? Làm gì có? Lần đầu gặp em, em đổ cà phê đầy
người anh. Lần thứ hai gặp em, em leo lầu trước mặt anh. Lần thứ ba gặp
em, em đánh bảo vệ trường. Anh cảm thấy em là một cô gái bạo lực, vừa
bạo lực vừa háo sắc, thật khiến người khác sợ hãi."
Tuy Lịch Xuyên hay khiêm tốn nói mình không biết tiếng Trung. Thật
ra, anh biết rất nhiều từ vựng, đều là từ dùng trong văn nói, anh nói
liên tiếp một tràng, tôi nghe xong liền á khẩu.
Để anh không nói tiếp, tôi vội ngắt lời: “Lịch Xuyên, em đói bụng, muốn ăn bún.”
“Em mới ăn bánh xếp xong mà? Sao đói bụng nhanh vậy?”
“Người ta lo dì làm khó anh, nên ăn không vô. Chứ lúc trước em thích ăn bánh xếp lắm.”
“Vậy đi LDW đi.”
“Hương vị Vân Nam.”
“LDW.”
Quán Hương vị Vân Nam có vẻ là doanh nghiệp quốc doanh. Muốn vào ăn phải đến quầy mua phiếu.
Tôi hỏi Lịch Xuyên: “Anh ăn ở đây lần nào chưa?”
“Chưa. Anh có xem quảng cáo. Người ta nói hương vị rất chính tông.”
“Bún Qua Cầu ở tầng 2, cầu thang trơn lắm, hay mình đừng đi nữa.”
“Ở trên ít người, em đi tìm chỗ trước đi.” Anh đi đến quầy xếp hàng. Một hàng dài ước chừng có mười người.
Họ thấy anh chống gậy, liền nói “Không cần xếp hàng đâu, lên trước mua luôn đi.”
Không biết ai còn nói thêm một câu: “Ưu tiên cho người tàn tật.”
Họ tiếng Côn Minh, tôi tin Lịch Xuyên nghe hiểu mang máng. Vẻ mặt anh hờ hững, nhất quyết đứng vào cuối hàng.
Mua vé xong, chúng tôi lên lầu, ngồi xuống bàn ở một bên phòng. Lát
sau, nhân viên phục vụ bưng bún lên, còn đem thêm một nồi gà hầm[3'> khói nghi ngút. Tôi hỏi Lịch Xuyên: “Chỉ mua một phần bún, anh không muốn ăn hả?”
[3'>Một món đặc sản khác của Vân Nam, gà được hầm trong nồi đất, giữa nồi có lỗi thông hơi, nhìn giống như ống khói.
“Anh ăn ở nhà dì no rồi.”
“Hay là anh ăn gỏi nha?”
“Cay lắm.”
Thật ra, suốt dọc đường tôi đi cùng Lịch Xuyên, cả nam cả nữa đầu
quay đầu nhìn anh, khiến anh mất tự nhiên. Dù anh đã ngồi xuống bàn, tôi vẫn cảm thấy sau lưng có nhiều ánh mắt đang nhìn anh. Tôi không để ý
nước dùng rất nóng, chỉ muốn ăn nhanh cho xong.
“Đừng ăn nhanh quá, coi chừng phỏng. Tối nay mình cũng không làm gì mà.” Anh khuyên.
Bún Qua Cầu ngon ở chỗ, một là nước dùng phải ngon, hai là thức ăn
phải tươi, ba là sợi bún phải dai dai mềm mềm. Quả nhiên là canh gà loại một, tôi uống một hơi hết nửa chén.
Sau đó tôi nói: “Không được rồi, em uống hết nổi rồi.”
“Vậy cứ để đó đi. Đâu có ai ép em đâu.”
“Không nên lãng phí quá, em đi toilet cái đã, về rồi uống tiếp.” Nói
xong, tôi đứng lên tìm toilet. Anh kéo tôi lại “Đừng đi, để anh uống hết giùm em.”
Anh kéo tô canh to đùng tới trước mặt mình, uống từ từ từng muỗng một, cho đến lúc hết sạch không còn một giọt.
Tôi nhìn anh, cười: “Biết vậy chừa mấy sợi bún cho anh, bây giờ hết canh rồi.”
“Tiểu Thu, em đi Hạ Môn[4'> bao giờ chưa? “Anh đột nhiên nói.
[4'> Thủ phủ của tỉnh Phúc Kiến, ở phía Đông Nam Trung Quốc, đồng thời cũng là một đặc khu kinh tế.
“Chưa.”
“Qua Tết anh phải đi Hạ Môn, bên chủ đầu tư có một cuộc họp quan trọng, không đi không được. Đi với anh, được không?”
“Phải ở Hạ Môn bao lâu?”
“Hai ngày. Sau đó, em về Bắc Kinh, anh đi Thẩm Dương. Thẩm Dương lạnh lắm, em đừng đi.”
“Sao dẫn em theo làm gì, em đâu phải thư ký của anh.”
“Thư ký của anh được người ta gọi là tuyệt đại giai nhân, em có muốn làm quen không?” Anh cười một cách thần bí.
“Thư ký của anh là nam mà.” Tôi nhớ lại, người thư ký báo tôi biết tin anh nằm bệnh viện là đàn ông.
“Đó là trợ lý. Anh có thư ký nữ, kiêm phiên dịch luôn.”
“Anh? Anh cần phiên dịch làm gì?”
“Lúc đàm phán anh chỉ nói tiếng Anh, thư ký dịch sang tiếng Trung. Một chữ ngàn vàng, không thể nói sai được.”
Một tuần sau, tôi và Lịch Xuyên bay đi Hạ Môn. Trong một tuần này,
anh bị cảm sốt hết ba ngày, ngày nào cũng nằm trong khách sạn. Sau khi
hết bệnh, anh lại liều mạng làm việc, hoàn thành ba bản vẽ thiết kế.
Lịch Xuyên dẫn tôi ra công trường. Một khu đất rộng sát bờ biển.
“Ở đây sẽ xây một khu resort rất lớn, non xanh nước biếc. Đầu tư mấy
trăm triệu tệ rồi. Văn phòng anh nhận thiết kế toàn bộ công trình. Ngoại thất, nội thất, vườn cảnh.”
“Ừ, nhìn địa điểm cũng tốt lắm, thoáng đãng mát mẻ.”
“Ba năm sau em đến đây sẽ nhìn thấy toàn bộ đều là cao ốc và biệt thự do anh thiết kế.”
“Lịch Xuyên, em hâm mộ anh lắm!”
“Anh cũng vậy.” Anh nói.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh.
“Em cho anh rất nhiều linh cảm. Thiết kế cũng giống như yêu đương, cần phải có kích thích.”
Gió biển rất lạnh, anh ôm eo tôi, chúng tôi nhìn mặt biển, ôm nhau thật chặt.
Từ công trường trở về khách sạn, tôi thấy một cô gái cao cao gầy gầy
ngồi một mình trên sô pha ở đại sảnh. Áo len cashmere, váy lông cừu màu
xanh đậm, đôi tai nhỏ xinh, đeo đôi bông tai ngọc trai nhỏ xinh. Nửa
gương mặt đẹp không thể tả.
Cô gái nhìn thấy chúng tôi, đứng dậy chào: “Anh Vương.”
Mặt cô