
ều đom đóm mình tặng cho cậu không?” Triệt Dã không nhận ra những thay đổi trong lòng tôi, cười nói rất vô tư.
“Có.” Tôi vội vàng gật đầu. “Mình thích.”
Niềm hạnh phúc trước đây tôi không nắm giữ được, giờ đây lại được Triệt Dã dùng cách này để đặt vào tay tôi.
Triệt Dã, đây có phải là cách mà cậu dùng để bày tỏ tình cảm với mình không?
“Nghe nói linh hồn của một ai đó khi rời xa thế giới cũng giống như cánh diều, cứ bay mãi lên cao. Lúc đó thì có thể thỏa thích ngắm nhìn cả thế giới, nhưng...” Triệt Dã ngừng lại trong giây lát. “Từ trước đến nay, chưa có ai nhìn thấy được toàn bộ thế giới cả.”
“Tại sao?” Những câu nói của Triệt Dã đã kích thích sự hiếu kỳ của tôi, tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy.
“Vì...” Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, nụ cười có vẻ miễn cưỡng. “Khi đó, ánh mắt của họ đều tập trung nhìn ngắm người mình yêu thương lần cuối. Tất cả những gì mà họ mong muốn được nhìn thấy cũng chỉ là mong được ngắm người mình yêu thương mà thôi.”
Triệt Dã từ từ giải thích. Giọng cậu rất nhẹ nhàng, trong giọng nói chứa đựng bao tình cảm mà tôi không tài nào đoán biết được.
Thế còn cậu thì sao, Triệt Dã?
Lúc đó hình ảnh duy nhất trong mắt cậu có phải là mình không?
Cậu cố tình nói cười với người con gái khác, cố tình lái xe đâm vào người con gái khác, cố tình... làm bao nhiêu việc ngốc nghếch như vậy, chỉ là để mình phải rời xa cậu. Thế tại sao bây giờ gặp lại mình lại không dám thổ lộ lời yêu thương với mình một lần nữa?
Tuy mình biết cậu thích mình, nhưng trong lòng mình vẫn luôn thấp thỏm, lo âu.
Vì những gì đang diễn ra trước mắt mình quá tuyệt vời, nên mình rất sợ bị mất nó.
Triệt Dã... mình sợ lắm...
Nếu cậu lại ra đi một lần nữa...
“Hy Nhã!” Triệt Dã đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi cố gắng lấy lại tinh thẩn, quay đầu nhìn cậu ấy, cậu ấy như đang làm phép để biến hóa ra một cái kéo trong tay.
“Triệt Dã!”
“Hy Nhã ngốc, nếu như mình đưa cái kéo này cho cậu, cậu có cắt đứt sợi dây diều đi không?”
“Vì sao?” Tôi ngẩn người hỏi.
Tại sao phải làm như vậy? Triệt Dã, đây chẳng phải là hạnh phúc cậu mang đến cho mình sao?
“Vì cánh diều cũng cần phải đến nơi mà nó muốn đến.”
“Nhưng cắt dây diều rồi, thì diều sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.”
Vậy thì hạnh phúc cũng sẽ không bao giờ quay trở lại nữa đâu nhỉ?...
Dường như Triệt Dã nhận ra được những lo lắng trong lòng tôi. Cậu ấy mỉm cười, thuận theo ý tôi nói: “Nếu thế thì không cắt nữa vậy”.
Triệt Dã quân dây diều vào một cục đá rồi kéo tôi ngồi xuống thảm cỏ.
“Cùng Hy Nhã ngồi ngắm sao, nghe thì có vẻ hơi cổ điển, nhưng đó là việc mà mình luôn mong muốn được làm.” Ánh mắt của Triệt Dã luôn dõi theo nhưng ngôi sao trên trời. “Cho nên bây giờ, mình cảm thấy rất vui.”
“Triệt Dã, mình cũng cảm thấy rất vui.”
Nghe tôi nói, cậu ấy càng cười tươi hơn. Cậu ấy đan hai bàn tay vào nhau, để ra sau đầu rồi từ từ nằm xuống. Tôi cũng làm theo.
Được cùng Triệt Dã nằm trên thảm cỏ ngắm sao thế này, đây chẳng phải là cảnh tượng mà tôi đã từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần sao?
Mỗi người con gái đều tưởng tượng và mong đợi rất nhiều ở người con trai mà mình thích, đối với Triệt Dã... tôi cũng có những mong đợi như vậy.
“Triệt Dã.”
“Sao cơ?”
“Cậu... khỏe chứ?”
Ánh mắt cậu ấy đang chăm chú ngắm những ngôi sao trên trời bỗng nhiên trở nên lơ đãng. Cậu ấy quay sang nhìn tôi.
“Sao cậu lại hỏi vậy?”
Tôi ngẩn người, bao nhiêu chuyện muốn hỏi bỗng nhiên cứ nghẹn ứ lại trong cổ, không thốt thành lời.
Triệt Dã xoa xoa đầu tôi, nói: “Đồ ngốc, đương nhiên là mình khỏe rồi”.
Cậu quay đầu lại rồi ngước nhìn lên bầu trời đêm, giọng nói của cậu lúc trầm lúc bổng.
“Cho nên cậu đừng lo lắng gì nhé.”
Triệt Dã, cậu có đoán được mình đang nghĩ gì không?
“Triệt Dã...” Tôi dịu dàng gọi tên cậu ấy.
Đột nhiên cậu ấy ngồi dậy, cười rạng rỡ nói với tôi: “Mình sẽ cho cậu xem một thứ rất hay”.
“Ơ... Thứ gì vậy?...” Câu nói của cậu ấy cắt ngang câu tôi định hỏi.
Là cậu cố ý làm vậy sao?
“Cậu cứ tùy ý nói một câu cậu thích.” Cậu ấy cười vẻ rất bí hiểm.
“Nói gì cơ?”
“Được rồi, nói gì cơ, ba chữ.” Cậu tiện tay bứt một gọng cỏ, lúc này tôi mới để ý thấy các lá cỏ bên cạnh chúng tôi đều cuốn lại, sau khi kéo ra thì to hơn lá cỏ bình thường rất nhiều.
Triệt Dã viết lên lá cỏ chữ “nói gì cơ”, rồi làm như thức ăn đút cho con đom đóm đang đậu trên vai cậu.
“Cậu nhìn kỹ nhé.” Sau khi chờ con đom đóm ăn xong, cậu dùng đầu ngón tay vỗ nhẹ vào cánh đom đóm.
Từ thân con đom đóm bỗng nhả ra chữ!
Quả nhiên là ba chữ “nói gì cơ”!
Khi vừa mới rơi xuống, là ba hạt bé tí, sau đó như tự lấy sức, phình to lên giống như thổi bóng, biến thành ba khối chữ nổi, còn phát ra ánh hào quang màu xanh lóng lánh.
“Tuyệt quá!” Tôi ngạc nhiên thốt lên đầy thán phục.
Triệt Dã lại bứt một cọng cỏ rồi đưa cho tôi.
“Cậu có muốn thử xem thế nào không?”
Tôi nhận lấy cọng cỏ, nghĩ một lát, sau đó viết lên lá cỏ: Triệt Dã, mình là Hy Nhã.
Tiếp đó, tôi cẩn thận đút cho con đom đóm đang đậu trên vai Triệt Dã ăn, sau khi vỗ nhẹ vào cánh con đom đóm, chỉ tích tắc sau từ trên người con đom