
cha của cháu mình an ủi lại.
Lâm Tử Hào rất nhanh được sắp xếp đưa vào một phòng bệnh, bác sĩ đã
xử lý qua cho cậu bé, bây giờ nằm lì ở trên giường, cong cái mông nhỏ
lên không dám động đậy. Bác sĩ nói còn phải làm xét nghiệm toàn thân một lần, xem coi những chỗ khác có khác thường gì hay không.
Lâm Nham ngồi bên giường vuốt ve trán Lâm Tử Hào, vẻ mặt đau lòng,
Lâm Tuyển lại lui sang một bên,trên mặt trước sau như một vẫn mỉm cười,
ánh mắt sau cặp kính vô cùng lãnh đạm.
Lúc này Ôn Nhung mới có cơ hội quan sát hai anh em nhà này tử tế, Lâm Nham so với một người đã 40 tuổi thì trông còn khá trẻ, nhưng người đã
bước sang tuổi trung niên khó tránh khỏi vóc người biến dạng, thịt mỡ
trên bụng hàng tháng hàng năm tích lại qua những bữa tiệc, gương mặt so
với Lâm Tuyển tròn hơn một chút, ngũ quan của ông ta coi như cũng đàng
hoàng, ánh mắt rất tròn, sống mũi cao, đôi môi hơi dày, nhưng tuyệt đối
không tính là anh tuấn. So sánh như vậy, Lâm Tuyển tuyệt đối là ông chú
đẹp trai hàng thật giá thật, dáng người kia, tướng mạo kia, khí chất
kia… Ôn Nhung đột nhiên hiểu ra, thì ra không chỉ có một mình cô, Lâm
Nham chẳng phải cũng là đồng bào cùng chung cảnh ngộ sao, so với em trai mình bộ dáng chỗ nào cũng tệ hơn, giống cô với em gái mình khác nhau
một trời một vực vậy.
Ôn Nhung nghĩ đến chăm chú, ánh mắt vẫn còn nhìn chằm chằm vào Lâm
Tuyển, Lâm Tuyển ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc chống lại tầm mắt của cô,
khóe miệng cong thêm mấy phần, sau đó anh ta hất hất cằm ra phía cửa, tự mình đi ra ngoài trước.
Ôn Nhung đi theo sau anh ta, Lâm cầm thú đi tới bên ngoài khu bệnh
xá, tựa vào bên cửa sổ, lấy ra một điếu thuốc, không hút, mà chỉ đặt
dưới mũi ngửi ngửi, Ôn Nhung thấy anh ta cố tình im lặng, mở miệng
trước: “Chú à, chú như vậy có được không vậy, Tử Hào bị thương mà chú
làm cha còn không sốt ruột bằng người làm bác.”
Lâm Tuyển vẻ mặt nhàn nhạt: “Bác nó từ trước đến giờ đều rất thương nó, có anh ấy sốt ruột, tôi cũng không cần gấp gáp như vậy.”
Đây là suy luận cái kiểu gì vậy, Ôn Nhung im lặng, một chút xíu tâm trạng áy náy khổ sở với anh ta biến mất tăm.
Lâm Tuyển lấy bật lửa ra, châm thuốc, kẹp ở ngón trỏ và ngón giữa, tư thế ưu nhã đến mơ hồ, anh ta tựa bên cửa sổ, nghiêng mặt quay ra nhìn
Ôn Nhung, cười đến là dịu dàng, nhưng anh ta càng hòa ái dễ gần, Ôn
Nhung lại càng cảm thấy có chuyện kỳ quái.
Lão hồ ly cười đến phát xuân, tuyệt đối không có chuyện tốt, đây là
bài học kinh nghiệm cô tổng kết được qua những thất bại không ngừng
trong quá trình đấu trí đấu dũng với Lâm Tuyển.
“Cô giáo Ôn, có muốn tôi cứu cô không?”
Ôn Nhung sửng sốt, tuy có phòng bị, nhưng Lâm cầm thú ra chiêu quá
nhanh, đầu óc cô không vận chuyển được nhanh như vậy, thật sự không biết mình tại sao lại lập tức lưu lạc đến mức cần có người cứu?
Lâm Tuyển thấy cô nghe không hiểu, tốt bụng nói tiếp: “Nhìn kiểu gì cũng thấy cô giáo Ôn là tự tiện rời cương vị công tác/”
“Tôi…”
Ôn Nhung lúc này đột nhiên kinh hãi, Lâm Tuyển chụp cho cô cái mũ này đúng là không bỏ ra được, chức trách của cô đúng là trông nom học sinh, không để bọn nhỏ rời khỏi phạm vi tầm mắt của mình, cố tình lúc xảy ra
chuyện cô lại chạy đi mua dồi nướng, mặc dù chỉ có một lúc, nhưng trời
không thương cô, năm mới cô không đi chủa dâng hương, mới có một tháng
đã gặp báo ứng.
Lâm Tuyển nói tiếp: “Chuyện này tuy lớn mà nhỏ, giải quyết như thế nào hoàn toàn xem thái độ của cô giáo Ôn thôi.”
Ôn Nhung không hiểu: “Thái độ gì?”
Lâm Tuyển không nhanh không chậm nói: “Tôi cũng không phải muốn gây
khó dễ cho em, chúng ta đính hôn trước, chỉ cần em đáp ứng, chuyện này
tôi cũng sẽ không truy cứu nữa.”
Gặp qua vô sỉ, chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy, anh ta còn không biết xấu hổ mà nói ra, ỷ lớn hiếp nhỏ hèn hạ, sống chết quấn lấy đã không có phẩm chất rồi, anh ta còn uy hiếp cô trắng trợn như vậy, thậm chí đã uy hiếp cô, lại còn lẽ thẳng khí hùng một bộ chính nhân quân tử áp dụng
hành vi khiến người ta khinh bỉ như vậy.
Ôn Tiểu Nhung cổ vũ bản thân nổi giận, bày tỏ ý muốn vạch rõ giới hạn : “Chú à, giải quyết việc chung, tôi không sợ.”
“Nhung Nhung,” Lâm Tuyển lắc đầu một cái, “Em quá ngây thơ rồi.”
Ôn Nhung vừa nghe thấy anh ta gọi Nhung Nhung, da gà “vèo” một cái
nổi đầy cả người: “Tôi sẽ không vì chút chuyện này mà bán mình.”
“Bán mình? Gả cho tôi là bán mình?” Lâm Tuyển phun ra một ngụm khói, khói trắng nháy mắt khiến cho tầm mắt của cô mơ hồ.
Ôn Nhung sửng sốt, vẫn gật đầu: “Tóm lại, anh đừng lấy chuyện này ra để mà uy hiếp tôi.”
Lâm Tuyển nheo mắt cười nói: “Cô giáo Ôn thật sự là càng ngày không
khách khí với tôi.” Cuối cùng, anh ta lại hỏi lại, “Em xác định?”
“Xác định,” Ôn Nhung xoay người, trước khi đi còn quay đầu tặng thêm
một câu, “Tôi ghét nhất là đàn ông hút thuốc lá, thối chết.”
“Phụt ——-” Đoạn Như Bích cười đến là vui vẻ, chân chân chính chính là run rẩy hết cả người.
Ôn Nhung bĩu môi, làm tổ trên sô pha, chờ cô nàng cười xong.
Đoạn Như Bích chùi nước mắt ở khóe mắt: “Bà nói vậy với lão ấy thật?”
Ôn Nhung hất cằm lên, nặng