
iệm truyền thống, họ giữ chức vụ cao, đương đầu với các thử thách, đồng
thời vẫn giữ được phong thái xinh đẹp, trở thành hình mẫu phụ nữ năng động
trong thời đại mới, trong số này phỏng vấn đặc biệt các nữ tinh anh trong các
lĩnh vực khác nhau…
Một cánh tay đột ngột thò ra, giựt lấy quyển tạp chí.
Cam Lộ kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy Thượng Tu Văn đang đứng trước mặt cô,
anh thuận tay vứt quyển tạp chí vào thùng rác bên vệ đường, giọng nghiêm nghị:
“Em không cần phải vừa cự tuyệt nghe anh nói về cô ta vừa đi tìm tư liệu về cô
ta, tự làm khổ mình.”
Cam Lộ nhìn anh chòng chọc, tức đến nỗi nhất thời
không nói được lời nào, dứt khoát không thèm để ý đến anh, quay người đi thẳng.
Nhưng Thượng Tu Văn đã lập tức kéo tay cô lại, trong lúc quay đầu, cô nhìn thấy
đồng nghiệp và học sinh trong trường vẫn không ngớt đi ra, bèn từ bỏ ý định
giằng co, mặc anh khoác nhẹ vai dìu lên xe.
Cô vừa yên vị đã lạnh lùng nói: “Phiền anh ngày mai
đừng đến đón em nữa.”
“Ngày mai anh phải đi công tác rồi, hôm nay…”
Cam Lộ ngắt lời anh: “Rất tốt, cám ơn.”
Thượng Tu Văn ủ rũ nhìn cô: “Lộ Lộ, chúng ta không thể
nói chuyện đàng hoàng với nhau rồi hay sao?”
“Nếu trong lòng mình có gì mờ ám thì sẽ không khỏi cho
rằng hành động của người khác cũng có điều mờ ám, nói gì đến nói chuyện đàng
hoàng.”
“Nếu em cho rằng sự thẳng thắn của anh rẻ rúng và giả
tạo như vậy, chúng ta càng cần phải tìm xem vấn đề thực sự nằm ở đâu.”
“Vấn đề thật ra luôn rất rõ ràng: Sự thẳng thắn của
anh đến không phải lúc, chỉ có thể xem là khẩu cung mà thôi. Em cần lời khẩu
cung như vậy có ý nghĩ gì?”
“Lộ Lộ, em cho rằng quá khứ của anh là một tội ác cần
phải khai báo sao? Cứ cho là vậy đi, anh cũng đã trả giá rồi.”
“Vậy còn em thì sao, em có lý do gì để trả nợ cho quá
khứ của anh?”
Thượng Tu Văn mím chặt mội, nhìn thẳng phía trước. Cam
Lộ ảo não hướng mặt ra ngoài cửa sổ, cô lúc nhỏ đã từng nghe những tiếng cãi cọ
nhau không mấy tốt đẹp, vì đó mà cảm thấy rất đau buồn. Cô luôn rằng, nếu kết
hôn, quyết không thể đi theo vết xe đổ của cha mẹ. Nhận lời cầu hôn của Thượng
Tu Văn, trong đó có một nguyên nhân rất quan trọng là, cô nghĩ với lý trí và sự
bình tĩnh của anh, bọn cô không thể tranh cãi kịch liệt như thế.
Kết hôn hơn hai năm, họ đúng là rất ít khi chỉ trích
hay cãi cọ nhau ra mặt. Có lúc cô cũng không khỏi nghi ngờ, vợ chồng người khác
có sống lễ độ chừng mực như vậy hay không. Nhưng lúc này lời tranh cãi cứ thế
tuôn ra, hơn nữa còn vượt ra ngoài tầm kiểm soát, cô mới biết, cái gọi là bình
tĩnh và kiềm chế, vốn dĩ yếu ớt đến vậy. Những lời gây tổn thương như vậy hình
như đã được tích lũy từ lâu, chỉ đợi lúc thích hợp là tuôn ra.
Một lúc sau, Thượng Tu Văn mới mở miệng, giọng nói đã
lấy lại sự trấn tĩnh thường thấy: “Xin lỗi, anh không nên nói như thế với em.”
Cô cũng đã bình tĩnh trở lại: “Không sao, em cũng có
chút nói mà không lựa lời, xin lỗi. Nhưng cuốn tạp chí đó em mua là để giải
trí, vô tình nhìn thấy cô ta. Em không còn hứng thú với quá khứ của anh huống
hồ gì cô ta.”
Về đến nhà, hai người ăn cơm trong không khí nặng nề,
sau đó ai làm việc người nấy. Cam Lộ tắm rửa xong, giống như mấy ngày trước vào
phòng làm việc soạn giáo án. Thượng Tu Văn bưng một cốc sữa nóng vào cho cô,
đặt bên cạnh tay cô, đứng trù trừ một lát.
“Lộ Lộ, ngày mai anh phải đến thành phố J. Quá trình
đàm phán việc sát nhập xưởng luyện thép đã đến lúc then chốt. Chủ tịch Tỷ Tân
là Trần Hoa đã vội đến gặp phó thị trưởng thường vụ thành phố, có tin đồn nói,
Tỷ Tân đã gặp gỡ riêng một vài cổ đông nhỏ của Húc Thăng, thậm chí có ý mua một
phần cổ phiếu của Húc Thăng. Bọn anh phải ra sức tranh thủ, nếu không…”
Cam Lộ không quay đầu lại, bình thản ngắt lời anh: “Tu
Văn, những việc này em không hiểu cũng không có hứng thú, không cần phải giải
thích với em. Sau này anh đi công tác chỉ cần nói với em một tiếng là đủ rồi,
anh cứ đi làm việc của anh.”
Thượng Tu Văn xoay ghế của cô lại, để cô nhìn thẳng
vào mắt mình, Cam Lộ bất lực, đành ngước đầu lên nhìn anh: “Em sẽ ăn cơm đàng
hoàng, đi ngủ đúng giờ, chú ý sức khỏe. Em tự vấn mình là một người có trách
nhiệm với mình với người, hơn nữa trước giờ không quen tự bạc đãi mình, Tu Văn,
điểm này anh phải hiểu em mới đúng chứ, yên tâm đi.”
Thượng Tu Văn chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô, hai
tay nắm lấy tay cô: “Em định không bao giờ tha thứ cho anh ư?”
Cam Lộ nhìn anh, gương mặt đẹp đang ngước lên của
người đàn ông đang quỳ trước mặt cô hơi gầy đi một chút, ánh mắt sâu thẳm chăm
chú nhìn cô, dường như đang truyền cho cô tất cả tâm trạng mà anh không thể nói
thành lời.
“Chúng ta tha thứ cho bản thân mình trước là được rồi.
Em tha thứ cho sự ngu ngốc của mình, không cần phải gồng mình lên nữa. Còn
anh…” cô cười nhẹ, “Anh không nhất thiết cần một lời tha thứ từ em, nó chẳng có
ý nghĩa gì cả.”
Thượng Tu Văn dang rộng hai tay, ôm lấy eo cô. Cô hơi
ngạc nhiên, cơ thể lùi về sau nép sát vào lưng ghế, không thể lùi được nữa.
Cô cúi đầu xuống, chỉ nhìn thấy mái tóc đen nhánh của
a