
tắt máy. Tôi lại nhịn không nổi, gửi cho anh một tin nhắn. Thế nào
sẽ có lúc anh mở máy. Tôi thầm cầu như vậy. Trong tin nhắn, tôi nói cho anh
biết tôi đang trên đường về quê anh, giờ đây tôi đang về Nghi Xương, tối sẽ tới
Trùng Khánh. Nếu anh tới bất kì nơi nào ở vùng đó, hãy liên hệ với tôi ngay.
Thậm chí tôi còn xúc động muốn gọi điện ngay cho bố mẹ anh. Số điện thoại của
họ được tôi cất cẩn thận trong ví, cạnh tấm hình chụp chung giữa tôi và Triết.
Nhưng không biết cái gì đã ngăn cản tôi. Có lẽ lúc này vẫn chưa thích hợp. Hơn
nữa, thứ tiếng địa phương của họ rất khó nghe, từ trước tới giờ tôi chưa hề
nghe được thứ tiếng đó ra sao.
Nhớ lại một năm trước khi nhận lời mời của Triết lần đầu và cũng là lần duy
nhất cho tới nay, tôi cùng anh về thăm nhà bố mẹ anh ở khu núi Đan Ba. Tôi thực
sự như được đến một nơi kỳ quái như hỏa tinh hoặc thứ gì đó tương tự, đồ ăn,
thức uống, sinh hoạt, nói năng, tôi đều không quen. Ghê gớm nhất là hội chứng
vùng cao. Ở đó cao hơn mực nước biển rất nhiều, thuộc khí hậu cao nguyên.
Ngày đầu tiên vừa tới nơi, đầu tôi nhức như búa bổ, không nuốt nổi thứ gì. Ngày
thứ hai tuy có khá hơn nhưng một ngày tôi sống ở đây tưởng chừng dài lê thê như
một năm. Nhà vệ sinh khủng khiếp tới cực điểm, như thể bị đẩy lùi lại thời kì
nguyên thủy. Tôi không dám tưởng tượng anh bạn trai tuấn tú, đẹp đẽ, được giáo
dục bài bản của mình lại trưởng thành cùng với nhà vệ sinh như vậy. Hai ngày ở
đó tôi gần như nhịn ăn nhịn uống chỉ vì không muốn vào nhà vệ sinh.
Triết hầu như không rời tôi nửa bước, hết phiên dịch, dẫn đường, lái xe và quan
trọng nhất là làm cầu nối quan hệ. Lúc nào anh cũng bôi trơn mối quan hệ giữa
tôi và bố mẹ anh. Tôi còn nhớ ngày thứ hai bố mẹ anh đã gọi cô gái có tên là
Ích Tây Trác Mã tới nhà. Họ luôn hi vọng anh lấy cô ta, dù biết rõ Triết đã ở
với tôi mấy năm qua.
Cô gái đó cùng học, cùng nô đùa và cùng khôn lớn với anh. Cô luôn là người bạn
thân nhất của anh nơi đây. Chỉ vì sau đó Triết thi đỗ và trường đại học lớn
nhất nước, ra khỏi ngọn núi này, rời bỏ vùng đất xa xôi và nghèo đói này. Còn
cô ta tiếp tục ở lại thôn. Nghe nói làm giáo viên tiểu học trong vùng.
Cô ta ở lại nhà Triết một lát. Tôi không nhớ rõ đã nói những gì. Nhưng nét hoạt
bát, hoang dã trên gương mặt rám nắng và gió lâu ngày của cô đã để lại ấn tượng
đặc biệt trong tôi. Tuy tôi không nhớ rõ mắt, mũi, mồm, miệng cô ra sao.
Tóm lại cô ta là một cố gái rất đáng yêu. Tôi đoán chắc bất kì chàng trai nào
bị sự lạnh lùng và phức tạp của thành phố dày vò tới kiệt sức và mệt mỏi cũng
sẽ dễ dàng yêu cô.
Sang ngày thứ ba, cuối cùng tôi cũng yêu cầu rời khỏi nhà bố mẹ anh. Triết kẹp
giữa tôi và bố mẹ anh, rơi vào tình thế khó xử. Cuối cùng anh cũng nghĩ được
một biện pháp xoa dịu, đầu tiên anh đưa tôi tới một nhà nghỉ tốt nhất trong
huyện Đan Ba, rồi anh quay về nhà bố mẹ ở tiếp hai ngày.
Lúc tôi rời khỏi nhà anh, mẹ Triết tặng tôi một tấm vải quấn do bà tự dệt lấy.
Thường nhật, bà mang những đồ mỹ nghệ làm bằng tay tới huyện bán. Lúc đó, tôi
lịch sự nhận, nhưng sau đó về Thượng Hải tôi vứt nó vào đáy chiếc va ly đựng đồ
thừa, không hề đụng tới. Tôi biết Triết đã để ý tới những khó chịu của tôi với
gia đình anh, nhưng anh chưa bao giờ nói tới. Tôi cũng giả bộ như không có gì
xảy ra. Bởi không ai chịu nói, mọi thứ vẫn trơn tuột và bình thường.
Chỉ sau khi cùng tôi từ Xuyên Tây quay về Thượng Hải không lâu, Triết gửi tiền
cho bố mẹ, nhờ người tới sửa lại nhà, về cơ bản là giật đổ căn nhà cũ, xây lên
một căn nhà hoàn toàn mới, có ba lầu kiên cố và thoải mái. Nghe nói phòng tắm
được thiết kế rất tỉ mỉ, sàn lát gạch Đại Lí. Bồn tắm và lavabo được nhập từ
Đức về. Ngày tân gia thu hút rất nhiều dân địa phương, thậm chí có cả các quan
ở huyện xuống xem (Triết có quan hệ rất tốt với chính quyền địa phương). Cũng
có không ít phóng viên tới chụp ảnh. Việc Triết nổi tiếng ở Thượng Hải luôn là
niềm tự hào của địa phương.
Sau đó, Triết chỉ đơn giản báo cho tôi biết chuyện đó. Và tôi cũng chỉ đơn giản
bình luận hai từ: Rất tốt. Chúng tôi ai bận việc người nấy, nhanh chóng quên đi
câu chuyện ở vùng núi cách Thượng Hải tới hơn hai nghìn cây số đó.
Tôi đột nhiên ý thức rằng lúc này, khi nhớ tới bố mẹ Triết, tôi không hề cảm
thấy xa lạ như trước kia. Trái lại, tôi lại thấy rất gần gũi khó nói. Có lẽ
việc Triết bỏ đi không lời giã từ, và việc tôi mang theo chú chó vượt ngàn dặm
xa xôi chạy về hướng gia đình anh, đuổi theo anh… tất cả đã vô hình chung kéo
gần khoảng cách tâm lí giữa tôi và bố mẹ Triết. Tôi không còn là cô công chúa
Thượng Hải đỏng đảnh nữa. Như vậy liệu có đổi được trái tim của người tôi yêu?
Liệu tôi vẫn có cảm giác xa lạ và lạnh lùng với hai ông bà già miền núi đó
không?
Tôi dắt Lộ Phong Thiền ra khỏi khách sạn, theo chỉ dẫn của nhân viên lễ tân,
tôi tìm được một máy ATM không xa, nhanh chóng dùng hai chiếc thẻ ngân hàng
khác nhau, rút được một tập tiền dày cộp. Tôi đếm cẩn thận rồi nhét vào túi,
giữ chặt miệng túi, cùng con chó chạy về khách sạn.
Vừa bướ