
người tôi không mang nhiều tiền mặt. Sáng mai
phải ra máy ATM để rút. Rồi cậu để lại địa chỉ và phương thức liên hệ. Tôi sẽ
liên hệ lại. Tôi mệt rồi. Mai gặp nhé, được không?”
Cuối cùng, anh ta gật đầu, nước mắt vẫn không ngừng tuôn. Tôi nhanh chóng viết
tên mình và số di động lên một tờ giấy, nhét vào tay anh ta.
Buổi tối, tôi nằm trên chiếc giường cũng khá êm ái và ngủ thiếp đi. Con chó cứ
trở mình liên tục trên tấm thảm cạnh giường. Có lẽ cái vòng ngừa cắn bậy quanh
cổ khiến nó không quen. Thỉnh thoảng, nghe thấy tiếng nó khịt mũi và tiếng
nghiến răng rất nhỏ. Cơn mệt mỏi của nó lúc này nhắc nhở tôi rằng nó thực sự là
một con chó già.
Tôi lặng nghe tất cả, lòng thầm chờ đợi tiếng nói của bố tôi lại xuất hiện, để
sưởi ấm cho tôi như một cơn mưa vàng, như ánh đèn trong sương mù soi rọi tôi.
Nhưng khoảng 2 tiếng đồng hồ đã trôi qua, con chó vẫn không có động tĩnh gì,
ngoài vài tiếng rên rỉ đau đớn. Có lẽ nó mơ thấy một đoạn gì đó không vui trong
cuộc sống lang thang đầu đường xó chợ trước kia hoặc mơ thấy người chủ cũ đã
từng hắt hủi nó?
Màn đêm khe khẽ lay động như biển cả không bờ không bến. Tôi nằm trên hòn đảo
cô độc mất ngủ, bị dằn vặt bởi hàng trăm ý nghĩ. Sau khi mở to mắt hồi lâu, tôi
nhỏm dậy gọi điện xuống lễ tân, hỏi thăm chuyến xe đường dài từ Nghi Xương tới
Xuyên Tây.
Cô gái lễ tân rất kiên nhẫn kiểm tra lịch xe chạy và trả lời không có xe tới
thẳng đó, nhưng có thể theo hương đó, từ Nghi Xương đi vài tiếng đồng hồ tới
Trùng Khánh. Rồi từ Trùng Khánh ắt có xe tới nơi tôi muốn đến – huyện Đan Ba
của Xuyên Tây. Thời gian xe khởi hành ở Nghi Xương là chiều tối.
Cuối cùng cô ta góp ý sáng mai tôi nên gọi lại cho tổng đài, nhờ đặt vé hộ.
Tôi cảm ơn cô, lại hỏi gần khách sạn có máy ATM nào không và bữa sáng tại khách
sạn bắt đầu từ mấy giờ. Sau đó tôi gác máy.
Con chó đã tỉnh dậy, quan sát khắp căn phòng theo thói quen dưới ánh đèn yếu
ớt. Sau khi đã xác định mọi thứ vẫn ổn, nó vẫy đuôi đi về phía tôi. Tôi vuốt
đầu nó, gọi tên nó, “Mày khỏe không?”, rồi khẽ hỏi tiếp, “Còn bố nữa? Mày có
biết bố tao giờ đang phiêu bạt nơi đâu không?”
Con chó câm lặng.
Tôi xuống giường, bước vào toilet, uống một ít nước, ngắm bóng mình trong
gương. Gương mặt trắng bệch, đôi mắt hơi sưng lên vì thiếu ngủ. Tôi khẽ vuốt
mới tóc rối bời, nhấc chiếc điện thoại bên cạnh đặt lên nắp lavabo, bấm một số
máy mà tôi quá quen thuộc. Sau một hồi tút dài, tôi nghe thấy một giọng nữ tự
động trả lời thật đáng ghét: Xin lỗi, số máy bạn gọi đã tắt máy. Xin gọi lại.
Tôi đặt máy điện thoại về vị trí cũ quay lại buồng ngủ.
Đêm đó, tôi mơ một giấc mơ kì quái vừa “khủng bố” vừa khiến người ta phải tĩnh
lặng. Tôi mơ thấy thế giới xung quanh bị nhận chìm trong nước, đường sá, nhà
lầu, xe hơi đều bị chìm nghỉm xuống đáy. Cây cối hai bên đường khẽ lay động
trong nước như thực vật nước. Tất cả đều mang màu xám xanh, như cảnh nền u buồn
và đầy ý thơ trong các bộ phim. Tôi đi một mình trên con đường quen thuộc nhưng
cũng rất xa lạ, lòng đầy mơ hồ, nhưng không hề thấy sợ hãi như đáng ra phải
thế. Không, nói cho cùng thì có lẽ cũng có một chút cô độc và đau buồn. Đột
nhiên tôi thấy một chiếc tàu lặn đang lướt trên đầu tôi. Đúng lúc tôi dừng chân
ngẩng lên nhìn, chợt vang lên một tiếng nói quen thuộc từ chiếc micro trên
chiếc tàu đó: “Đừng sợ, ta đến cứu con!“
Tôi lập tức được ru ngủ bởi tiếng nói quen thuộc đó, cứ đứng im không động đậy,
lòng tràn đầy hoan hỉ và bình yên. Tôi tin rằng dù người trong tàu không hiện
ra trước mặt tôi, nhưng tôi đã an toàn. Đó hầu như chính là khoảnh khắc mà tôi
chờ đợi rất lâu.
Hôm nay là ngày thứ sáu Triết rời bỏ tôi. Tôi đã viết như vậy trong nhật kí.
Buổi sáng tôi dậy rất sớm, đầu tiên gọi xuống lễ tân đặt hai tấm vé ô tô từ
Nghi Xương tới Trùng Khánh lúc sáu giờ bốn mươi phút chiều. Rồi tôi đặt một ít
thức ăn cho chó trên một tờ báo và một ly nước đầy cho Lộ Phong Thiền.
Từ khi khởi hành, nó ăn không ngon, nên ăn rất ít. Tôi lại kiểm tra một lượt
chỗ da viêm của nó, hình như đã khỏi. Tôi thay thuốc mới cho nó, ép nó uống
thêm một viên thuốc đau bụng.
Từ buổi tối nó phát ra được tiếng nói của người bố đã
mất của tôi hơn mười năm qua, tỉnh cảm giữa tôi và nó càng thân thiết vô bờ.
Những đau đớn vì bệnh tật của nó cùng những đau đớn của chính tôi. Niềm vui
sướng của nó cũng là niềm vui sướng của tôi. Nhớ lại cách đây không lâu con chó
này đã được Triết nhặt trên đường, đưa về nhà chúng tôi và tặng tôi làm món quà
đính hôn ra sao, tôi không ngừng cảm thấy những mối quan hệ chẳng chịt như mạng
nhện giữa các sự kiện lớn nhỏ. Không có sự kiện nào hoặc một người nào là tồn
tại độc lập. Bạn bắt buộc phải liên hệ nó ít hoặc nhiều với những thứ khác,
thậm chí cả với những người hoặc sự việc mà bạn không thể ngờ tới. Đằng sau bất
kì một dấu hiệu nào trong cuộc sống cũng có ẩn ý sâu sắc, và bất kì vật gì đi
vào thế giới của bạn đều có lí do và tính thần bí độc đáo riêng.
Khi nằm trong bồn tắm, tôi lại thử dùng máy di động liên lạc với Triết nhưng
bên kia vẫn