Gia Đình Ngọt Ngào Của Tôi

Gia Đình Ngọt Ngào Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323371

Bình chọn: 10.00/10/337 lượt.

nghỉ ngơi là tự

tỉnh lại. Vì thế, tôi được khênh trở lại chỗ nằm trên xe.

Tôi cảm ơn anh. ANh lễ phép nói, không cần cảm ơn. Rồi để tôi nghỉ ngơi. Trước

khi đi ra, anh ta đột nhiên nhớ ra điều gì, nói: Con chó của cô rất hiểu tính

người. Lần này cũng may mà có nó.

Nói đến chó, đột nhiên tôi nhớ lại chuyện xảy ra trước khi bị ngất. Tôi giật

mình ngó xuống giường dưới kiểm tra. Lộ Phong Thiền đang nhắm mắt, nằm co đầu

rụt cổ như đang ngủ. Tôi nhìn nó một lúc, không thấy nó phản ứng lại. Tôi gần

như tin rằng câu chuyện con chó biết nói như chưa từng xảy ra.

Tôi trở dậy, lấy ra mấy miếng bánh gạo nướng, lại nhớ tới âm thanh kì lạ của

người bố đã chết. Quả thực tiếng nói đó khá giống giọng nói của bố tôi thưở

trước, nhất là khi gọi tên tôi “Ngụy”, âm trong cổ họng rất nặng. Là một người

Thượng Hải điển hình, quả thực bố tôi không thích ăn cay.

Nhớ tới đây, tôi không ngừng tự hỏi: “Nếu âm thanh đó thực sự là của bố, nếu

linh hồn của bố thực sự gửi vào con chó bí ẩn này, vậy, lẽ nào mày không thấy

may mắn hay sao?”

Đột nhiên tôi rơi nước mắt.

Không biết Lộ Phong Thiền tỉnh dậy từ lúc nào. Nó lại gần dịu dàng liếm tay

tôi. Tôi quệt nước mắt bằng tay còn lại, rồi đưa cho nó một mẩu bánh. Nó ngoạm

luôn, nhai rau ráu.

“Lộ, lúc nãy có thực là bố tao đang nói không?”, tôi khẽ hỏi nó và cũng tự hỏi

chính mình.

Con chó đột nhiên ngừng nhai, nó liếm liếm tay tôi, rồi cố đứng thẳng bằng hai

chân sau, ghé mõm vào tai tôi. Tôi vội vã ôm chầm lấy con chó, cúi sát đầu vào

nó. Một lần nữa, tôi lại nghe thấy tiếng người nói rất nhỏ: “Ngụy, con còn nhớ

lúc nhỏ, khi bố dạy con làm việc nhà, con đã nói muốn mau chóng trở thành người

lớn vì khi đã lớn rồi không phải làm việc nhà nữa. Lúc đó, bố đã nói, Không

đúng, người lớn cũng phải làm bài tập của người lớn. Con liền hỏi, vậy bố có

thể đi theo con suốt không? Cứ cho là con lớn rồi, bố cũng có thể giúp con ứng

phó với những bài tập người lớn đáng ghét đó không ?”

Nghe tới đây tôi như bị trúng một luồng điện chạm phải, toàn thân nóng rực, đổ

mồ hôi, run lẩy bẩy. Đúng là bố tôi rồi. Tôi ôm chặt Lộ Phong Thiền cùng với nó

là linh hồn của người bố đã chết, cảm thấy mặt mình ướt đẫm.

“Đúng vậy, con còn nhớ”, tôi nghe thấy tiếng mình rất nhỏ.

“Hồi đó, bố đã nhận lời con, rằng sẽ ở bên con mãi”, bố tôi lại thì thầm.

Tôi nhắm mắt, ra sức gật đầu. Lúc này, tôi như quay về thời đứa con gái chín

tuổi vào hai mươi năm trước, luôn khó chịu với vô số bài tập được giao. Còn ông

bố trẻ như không hề cạn kiệt sức lực vẫn ngày đêm kiên nhẫn ngồi bên cạnh tôi

dạy bảo.

“Trong mười mấy năm qua, tuy bố đi rồi, nhưng ở một thế giới khác, bố vẫn không

ngừng quan tâm tới con”, ông tiếp tục nói.

Tôi khẽ dựa vào con chó và rơi vào trạng thái lẫn lộn

thời gian và không gian đến kì diệu. Mộng và thực, ý thơ và lí trí, kiếp trước

và đời nay, ánh trăng chảy như dòng suối bạc vào mảnh đất rắn đanh cát sỏi tới

khô khan. Những thứ đó trong bất kì giờ phút nào cũng kề cận bên tôi và linh

hồn bố tôi, quấn quít như cùng nhảy múa, như thể bóng hình trong sương mù khó

có thể phân biệt rõ.

Tôi hốt hoảng, không nhớ mình đang ở đâu và khi nào.

“Ngụy, bố sẽ đi cùng con tới Xuyên Tây tìm Triết”, ông ho một tiếng rồi nói.

Tiếng ho của ông khiến trái tim tôi ấm áp vô cùng. Còn nhớ, hồi tôi còn nhỏ, có

một thời gian ông bị ho dữ dội. Đêm nào mẹ cũng chưng lê tuyết ngâm đường cho

ông ăn. Nhân lúc mẹ không chú ý, bố tôi lén cho tôi ăn mấy miếng lê chưng ngọt

lịm. Chứng ho của bố không thể khỏi hẳn vì trên lớp thường dùng phấn viết. Và

tôi không ngừng được cùng bố ăn món lê chưng đường vừa ngon vừa có tác dụng

chữa bệnh đó.

Bố nhắc đến tên bạn trai tôi tự nhiên đến vậy khiến tôi không khỏi rung mình.

Một luồng khí nóng ngọt ngào bao phủ lên từng bộ phận trên cơ thể tôi.

“Trên đường đi về phía Tây, con sẽ gặp không ít những chuyện không thể ngờ tới.

Đồng thời con sẽ nhanh chóng kiểm chứng được 4 chân lí trong đời người, đó là:

lương thiện, chính trực, dũng cảm và niềm tin. Cuối cùng con sẽ học được chân

lí thứ năm từ hai con người mà con không thể ngờ được. Đó cũng chính là chân lí

khó khăn nhất của đời người, chính là: tha thứ.” Từng câu từng chữ của bố vang

lên rất rành rọt.

Lời dự báo đột ngột này khiến tôi hoang mang. Trong phút chốc khiến tôi nhớ đến

câu chuyện Đường tăng đi thỉnh kinh đầy khó khăn gian khổ. Xem ra chuyến đi của

tôi lần này không chỉ vì nhằm tìm kiếm bạn trai, mà còn có rất nhiều mục đích

khác mà tôi chưa lường tới.

Tôi vẫn im lìm tựa vào bố tôi trong hình hài một con chó vì thấy khá mệt mỏi

khi được thông báo về một cuộc hành trình đầy bí ẩn như vậy. Đồng thời, một

niềm hi vọng không tên và dũng khí nhẹ nhàng len lỏi vào trong cơ thể tôi. Trực

giác mách bảo tôi rằng: cuộc sống vốn có của tôi đã tan biến như sóng chiều vào

đúng thời điểm ông bố đã chết của tôi đột ngột cất tiếng. Thứ cũ qua đi, thứ

mới lại tới. Giai đoạn này vừa bắt đầu có lẽ đã bất ngờ xé bỏ tấm mạng che

trong chuyến du hành đầy xúc động và lộ rõ ý tứ sâu sắc.

Sau chặng đ


80s toys - Atari. I still have