Gia Đình Ngọt Ngào Của Tôi

Gia Đình Ngọt Ngào Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323313

Bình chọn: 8.5.00/10/331 lượt.



Tiệm cuối cùng là một tiệm mì, sạch sẽ, sáng bóng. Sau khi quan sát một lúc,

vẫn không thấy người mà chúng tôi cần tìm nhưng quả thực rất đói bụng. Tôi

quyết định ngồi xuống ăn một chút gì.

Tiệm mì kinh doanh rất đơn giản, chỉ có hai cái bàn, kể cả chúng tôi. Nhưng bất

kể đồ ăn ngon hay dở, chỉ cần yên tĩnh và sạch sẽ yên tĩnh là được.

Tôi gọi một bát mì thịt. bên trên rắc đầy hành hoa và ớt. Màu xanh và đỏ đối

ngược với nhau thật sinh động.Nơi đây đã thuộc biên giới tỉnh Hồ Bắc nên ăn cay

đã trở thành phổ biến.

Lộ Phong Thiền đang ăn đồ ăn của chó mà tôi mang từ trên xe xuống. Tôi gắp mấy

miếng thịt trong bát , bỏ lên một tờ giấy cho nó ăn thêm, rồi quay lại tiếp tục

ăn mì.

“ Ta không ăn cay”. Như thể có ai nói bằng giọng Thượng Hải. Tôi ngẩn người ra

hồi lâu, vội ngó xung quanh, nhưng không thấy ai nói gì, liền tiếp tục gắp mì

lên ăn .

“ Ta không thích ăn đồ cay” , một giọng nam nói tiếng Thượng Hải rất nhỏ nhưng

rõ rang. Tôi đặt đũa xuống, cẩn thận quan sát khắp tiệm. Bàn còn lại vừa thanh

toán xong, đang đi ra cửa.

Ánh mắt tôi ngần ngừ dừng trong khoảng không, rồi rơi xuống mình Lộ Phong

Thiền.

Nó vẫn nhìn tôi bằng vẻ trầm mặc và ấu yếm, rồi tiếp tục ăn nốt chỗ đồ ăn ít

ỏi. Chỗ thịt cay tôi vừa gắp xuống cho nó vẫn để nguyên đó. Nó không hề đụng

tới.

Tôi đứng im nhìn nó hồi lâu rồi lóe lên một ý nghĩ rất kinh ngạc. Ý nghĩ đó cứ

xoáy vào tim tôi khôn nguôi, tôi vội vã lấy một tay ôm vai, một tay sờ lên môi

mình.

Lúc này, con chó đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt ươn ướt nhìn tôi. Tôi gần như

suýt hét ầm lên. Tôi nhìn thấy rõ mấy giọt nước mắt rất lớn trong trịa lăn ra

từ má nó.

“Ta đang nói đây”, giọng nam lại khe khẽ cất lên.

Tôi hét lên 1 tiếng, nhảy phắt ra khỏi chỗ ngồi. Bà chủ quán hoảng hốt, luôn

miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”. Tôi chỉ về phía con chó, miệng lắp bắp, đột

nhiên không thể nói ra lời. Con chó vẫn im lặng, nom mặt thật vô tội. Tôi nhìn

bà chủ quán như cầu cứu. Cũng giống như những người khác, trước tiên, bà bị thu

hút bởi cái vòng ngăn không cho cắn người trên đầu nó, rồi lại nhìn tôi, như

thể trong khoảnh khắc đã xác định được cả tôi và con chó của tôi đều rất kì

quái. Do vậy, bà vội vã bỏ đi.

Tôi trả tiền và dắt con chó ra khỏi tiệm, phải mười phút nữa mới đến giờ xuất

phát. Chúng tôi đi vào một con đường nhỏ cây cối xanh rì, con chó vẫn theo sát

tôi. Tôi cố tình lờ nó đi, đột ngột đi thật nhanh, nhưng nó cũng rảo bước nhanh

hơn. Khi tôi đi chậm lại, nó cũng đi chậm lại.

Tôi quay phắt lại, mở to mắt nhìn nó chằm chằm, nó cũng nhìn lại tôi không hề

biểu cảm, rồi quay đầu ngó lung tung như thể không có chuyện gì xảy ra. Tôi vừa

định đi tiếp, bỗng lại nghe tiếng ai đó gọi tên tôi: “Ngụy”. Âm thanh đó nghe

rất quen.

Tôi lại hét lên lần nữa, co giò bỏ chạy. Một bóng đen nhanh như chớp, lao vút

tới chặn trước mặt tôi. Đó chính là con Lộ Phong Thiền của tôi. Tiếng nói đó

lại vang hơn, “Đừng sợ, ta đang nói đây”. Giọng đàn ông vang lên.

Tôi run lẩy bẩy, nhìn chằm chằm vào con chó: “Lộ?... là mày sao? Mày biết nói?”

Nó ra sức gật đầu, rồi lại lắc đầu. Đuôi nó vẫy thân thiết.

“Thế là sao??” chân tôi vừa mềm nhũn vừa mất hết cảm giác, như sắp quỵ xuống.

“ Là ta đang nói, con không nhận ra ta sao ?”. gương mặt con chó vẫn không có

chút biểu cảm nào , mõm nó vẫn đang ngậm chặt. Chỉ có đỗi mắt lấp lánh như ánh

đèn xa rọi chiếu, như đang nói điều gì. Nhưng âm thanh đó ắt phải phát ra từ

nó.

Đó là tiếng Thượng hải, đúng là tôi từng nghe trước đây, thậm chí còn rất thân

quen, nhưng quả thực giờ không nhớ nổi.

Tôi hít sâu mấy hơi, lại ngó xung quanh, xác định ở đây chỉ có tôi và con chó.

“Được rồi. Là mày đang nói phải không Lộ?” tôi khẽ hỏi.

Con chó gật đầu, rồi lại lắc đầu. Tôi cuống lên, không nhịn nổi tức giận đạp

cho nó một cái thật mạnh. Nó loạng choạng suýt ngã, trong họng phát ra mấy

tiếng rên rỉ trầm đục.

Tôi vội vã ôm lấy nó, vuốt ve đầu nó, xin lỗi rối rít.

“Là ta, bố con đang nói đây”, âm thanh đột nhiên phát ra từ mõm nó. Lần này tôi

nhìn thấy rõ mõm nó không hề động đậy. Tôi vội vã buông nó ra, lùi lại vài

bước, hai tay bưng chặt miệng, đề phòng tôi lại kêu thét lên.

“Đừng sợ, con gái của ta”. Tiếng nói tự xưng là ông bố đã chết của tôi tiếp tục

vang lên. Lần này, giọng vô cùng dịu dàng, hiền từ, hơi run rẩy nữa.

“… Bố!”, tôi đoán hẳn tôi đã ngã ngất đi đúng lúc vừa thốt lên câu đó.

Khi tỉnh lại, tôi phát hiện thấy mình như đang trôi

bồng bềnh trên biển, xung quanh đã tối đen. Ánh đèn đường màu vàng cam hắt lên

gương mặt tôi như bụi trần trong giấc mộng. Tôi đã nằm trên chiếc xe cao tốc.

Rồi tôi ý thức được có người đi về phía mình, nên gắng sức mở to mắt, cố dùng

cơ bắp nâng cơ thể dậy. Người đó vội vã ra dấu rất dịu dàng ngăn tôi lại, hỏi

tôi hiện giờ thấy sức khỏe ra sao. Đó là một người đàn ông.

Người đàn ông đó tên là Đường Cương, có giọng nói rất rít. Anh ta giải thích

rằng chó của tôi chạy về phía xe kêu mọi người tới. Anh ta đã học qua ngành y

nên kiểm tra mạch cho tôi, thấy không có vấn đề gì, chỉ cần


Disneyland 1972 Love the old s