
i ghế anh thường ngồi, áo khoác gió anh
treo trên giá. Tất cả đều giúp Lộ có thể ghi nhớ và phân biệt được mùi của anh
chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Ngay từ ban đầu, nó đã là một chú chó thần bí
khác thường.
Vì mang Lộ Phong Thiền đi cùng, và vì Triết sẽ lái xe trên đường quốc lộ, tôi
bỏ tuyến đường dự định sẽ bay từ Thượng Hải tới Thành Đô, rồi tiếp đó sẽ ngồi ô
tô tới huyện Đan Ba, mà đi thẳng ô tô đường dài từ Thượng Hải tới Nghi Xương
thuộc tỉnh Hồ Bắc. Tôi phát hiện đó là tuyến đường dài nhất từ Thượng Hải nhưng
cũng là trạm dừng từ Thượng Hải tới Đan Ba.
Bốn rưỡi chiều, chiếc xe đường dài chạy tới Nghi Xương
đã xuất phát. Xe vắng ghê người, có thể do giờ không phải là dịp Tết hoặc kì
nghỉ.
Tôi nằm giường trên, Lộ Phong Thiền nằm giường dưới. Tôi mua vé cho nó và cho
thêm bác tài một ít tiền. Tôi và chó lên xe rất thuận lợi.
Gió mùa xuân đặc biệt dịu dàng cứ lọt qua khe cửa kính đóng không chặt. Mặt trời
buổi trưa chiếu rọi, khắp nới sáng rỡ nhưng không hề thấy bóng. Chiếc xe cứ lao
về phía trước như con thuyền lướt trên mặt biển sáng bóng, thỉnh thoảng lại khẽ
lắc lư.
Tôi nằm trong khoang giường chật hẹp và bốc mùi, nghe ca khúc của Hứa Ngụy
trong ipod, “Qua cửa sổ xe, ngắm thành phố chuyển động, … chậm rãi bay lên,
trên cánh đồng hoang dại, như tỉnh giấc mộng, nhìn rõ thế giới tinh khôi.
Khoảnh khắc trái tim tĩnh lặng, tự do và thanh bình…”
Quả thực từ buổi sáng hôm nay lên đường, nhìn thấy cảnh vật ngoài cửa xe đều bị
đẩy lùi lại như tên bắn, mỗi khoảng khắc tôi nhìn thấy đều là những cảnh mới.
Cảm giác biến hóa dịch chuyển về địa lí như vậy cùng tâm trạng tích cực đã tác
động tới tâm lí. Tôi đột nhiên thấy thanh thản vô cùng, tạm quên đi những lo lắng
về kết quả chưa thể lường trước, phảng phất như rời xa Thượng Hải đã là một
việc đủ vui sướng rồi.
Lẽ nào Triết cũng làm như vậy.
Nghĩ tới đây, tôi lắc đầu, không thể để tâm trạng trở nên tồi tệ.
Nhảy xuống ngồi cạnh Lộ Phong Thiền, nó lập tức vẫy đuôi, liếm tay tôi.
Tôi lấy mấy miếng bánh gạo nướng từ túi xách du lịch. Bánh gạo nướng có mùi
thơm đặc biệt là đồ ăn vặt mà tôi thích nhất. Nó khiến tôi nhớ lại thứ bỏng ngô
mà bố tôi thường mua cho tôi hồi nhỏ. Đó là đầu thập niên 80 khi thực phẩm còn
khan hiếm, phải dùng tem phiếu mau gạo. Miếng bỏng ngô ngọt mềm được làm trong
chiếc thùng sắt to nơi đầu đường luôn là điều kì diệu với lũ trẻ.
Tôi chìa mấy chiếc bánh khô cho Lộ. lần trước ngẫu nhiên cho nó ăn, tôi mới
phát hiện thấy nó rất thích ăn thứ này. Tôi rất mê tiếng nó cắn bánh rồn rột,
hệt như một đứa trẻ. Bố tôi cũng từng rất thích tiếng tôi nhai bỏng ngô.
Từ nhỏ, tôi đã cực kì say mê âm thanh. Trong rất nhiều câu chuyện mà bố tôi kể
hồi đó, có một phi tử được hoàng đế Trung Hoa say đắm nhất cách đây hơn bốn
nghìn năm chỉ thích ngày ngày được nghe tiếng xé lụa. Bố tôi dạy: điều này còn
hơn cả dâm loạn. Vị đó đã nhanh chóng mất đi tình cảm của dân và đất nước ông,
cuối cùng ông cũng bị hủy diệt.
Hồi đó, tôi không thể lí giải nổi “dâm loạn” là gì, nhưng câu chuyện vì mảnh
lụa mà mất nước cứ in đọng trong trí nhớ tôi. Trong nội tâm thầm kín của tôi
không ngừng nghe thấy tiếng lụa bị xé thật thanh nhã và khô gọn. Sau này lớn
lên, khi tìm nơi may tấm áo dài bằng lụa đầu tiên, tôi cố tình ngồi chờ ở đó để
được nghe thấy một tiếng soạt rất dài không thể hình dung nổi của người thợ may
dùng tay xé mảnh lụa. Nó giống hệt như âm thanh mà tôi hằng tưởng tượng. Không
, thậm chí có phần còn tuyệt diệu hơn, như tiếng tiên trên núi.
Thực ra, việc mê mẩn âm thanh là do tôi được di truyền từ bố. Chẳng hạn ông hay
kể chuyện phi tử thích xé lụa. Bố tôi cũng rất thích tiếng tôi ăn bỏng ngô. Nó
xuất phát từ tình phụ tử sâu sắc. Là một giáo viên lịch sử ở một trường cấp 3
nghèo, việc có thể cho tôi ăn bỏng ngô thường xuyên cũng là một điều tuyệt diệu
nhất mà ông có thể làm được.
Còn tôi lại thích tiếng chó ăn bánh gạo khô. Có lẽ đó chính là hồi ức của tôi
về cuộc sống thời thơ ấu và về người cha kính yêu của tôi.
Nghĩ tới đây, tâm tư tôi lại xốn xang. Nhiều chuyện cũ đã lâu không chạm tới
nay bỗng lũ lượt bây về như lốc cuốn, hiện ra trước mặt tôi.
Mẹ tôi.
Trên đời này tôi có hai người không thể tha thứ nhất: một là gã tài xế bỏ trốn
sau khi đâm phải bố tôi khiến ông chết bên đường. Năm đó tôi mười sáu tuổi. Hai
là mẹ tôi. Sau một năm ở góa, bà đọc được một mẩu tin tìm bạn đời hồi đó còn
rất hiếm gặp, liền vội vã chạy tới châu Âu, lấy luôn một gã người Áo hói đầu
nhưng lắm tiền. Đó là năm tôi mười bảy tuổi.
Tôi chưa bao giờ xác định giữa bố tôi và mẹ tôi có tình yêu thực sự hay không.
Họ cách nhau mười ba tuổi, quen biết và lấy nhau qua bà mối mà ông bà nội tôi
nhờ cậy. Cũng giống như chuyện thường gặp ở thời đó, họ là người khác giới đầu
tiên của nhau, và trong tình huống thông thường, cũng sẽ là người khác giới cuối
cùng của nhau.
Năm sinh hạ tôi, mẹ tôi mới hai mươi mốt tuổi. Mẹ là cô gái đẹp nhất được cả
khu phố chúng tôi công nhận. Tóc mẹ dày và đen nhánh, mắt to mũi cao, môi hồng
đào,