
ệ”, anh có vẻ rất khó nói, “Cô cũng biết tôi là bạn thân nhất của Triết”
“Đúng, tôi biết”, tôi ngắt lời, “Vì vậy tôi tin rằng anh có thể giúp chúng tôi.
Hồi đầu tôi quen Triết cũng là nhờ anh”. Tôi muốn nói tới chuyện tôi và Triết
quen nhau trong bữa tiệc sinh nhật của Ưu ưu ba năm trước. Lúc đó, tôi được một
người bạn làm thiết kế thời trang mời đi dự tiệc cùng. Kết quả tôi cùng không
quen ai trong bữa tiệc, mãi cho tới khi một chàng trai trẻ ăn mặc chỉnh tề, nom
rất phong độ như từ trong phim quảng cáo bước ra, xuất hiện trước mặt tôi. Anh
ta chính là Triết.
"Được rồi", anh hít một hơi thật sâu, "Triết không cho tôi nói
với cô, hôm nay anh ấy vừa lái xe về quê ở Xuyên Tây".
"Ý anh là", giọng tôi nghe thật sắc, và tim tôi nhẹ bẫng như vừa trút
được tảng đá đè, thì ra mấy ngày qua Triết vẫn ở Thượng Hải, "Ý anh nói
là, anh ấy lái xe hơn hai nghìn cây số để về Xuyên Tây, về mấy gian nhà rách
nát của bố mẹ anh ấy ở vùng núi nghèo nước độc đó sao?"
"Ừ", Ưu Ưu cãi thêm, "Không phải anh ấy vừa cho bố mẹ tiền để
xây nhà mới còn gì?"
"Vậy thì sao nào?", tôi mất bình tĩnh, giọng như mếu, đầu bắt đầu nổi
lên từng cơn đau ngấm ngầm. Tôi vừa tức giận vừa lo lắng về việc Triết mạo hiểm
lái xe đường dài đến vậy. Bố mẹ anh ấy sống trong một vùng núi hẻo lánh tại một
huyện nhỏ Đan Ba phía Tây tỉnh Tứ Xuyên. Nơi đó bốn bề núi trập trùng khép kín,
giao thông rất bất tiện, thậm chí chỉ vừa có điện khoảng 4 đến 5 năm trước. Năm
ngoái, Triết không chỉ giúp bố mẹ xây nhà
mới, mà còn tìm cách giúp họ mắc được tivi và điện thoại duy nhất ở vùng đó. Đó
là một kì tích ở quê anh như thể sao trên trời rơi xuống vậy. Tới giờ, tôi vẫn
không rõ và không thấy hứng thú về việc Triết đã khắc phục mọi khó khăn về kĩ
thuật, được các cơ quan hữu quan của huyện giúp đỡ ra sao. Ông bố bà mẹ nông
dân thậm chí không biết nổi lấy vài mặt chữ của Triết tới giờ còn muốn anh lấy
cô bạn "thanh mai trúc mã". Quan hệ giữa tôi và bố mẹ anh rất lạnh
nhạt là sự thật, việc Triết hiếu thuận với bố mẹ cũng là sự thật.
Đầu óc tôi rối như tơ vò. Không lẽ Triết tức giận và quê lấy cô gái Đan Ba vẫn
thích anh? Trời ạ, quá kịch tính, có thể làm phim được rồi.
"Anh ấy có điên không ? Sao lại có thể xúc động dứt áo ra đi như vậy?
Không nghĩ nổi hai chữ ''trách nhiệm'' nữa sao?", tôi ra sức hét lên, như
thể đầu dây bên kia chính là Triết.
"Hoàn toàn trái lại, chính vì ở Thượng Hải, Triết luôn phải nặng gánh quá
nhiều trách nhiệm với công ty, với cô...", Ưu Ưu ngừng lại, như thể cân
nhắc xem lời nói của anh có làm tôi bị tổn thương không, rồi anh nói tiếp rất dịu
dàng, "Triết luôn quá bận rộn, có ý thức cạnh tranh. Đây cũng là lúc anh
ấy tự cho mình nghỉ ngơi. Và tạm thời rời Thượng hải, tìm một chỗ thoải mái hơn
để hít thở. Có thể đó cũng là mong ước của mỗi người dân Thượng hải. Dù sao ở
đây, người ta cũng bị áp lực quá lớn. Cô cũng biết đấy."
Tôi im lặng rất lâu.
Sự im lặng của tôi khiến anh ta lo lắng. Anh bắt đầu an ủi: "Triết sẽ trở
về".
"Cám ơn anh", đột nhiên tôi thấy an lòng, một dũng khí không biết từ
đâu tràn đầy lồng ngực, "Bây giờ tôi sẽ đi tìm anh ấy".
Ăn trưa xong, tôi lại thay thuốc cho chó, rồi gọi điện cho dì Lí ở cửa tiệm,
thông báo tôi sẽ rời Thượng Hải vài ngày, xin dì quan tâm coi sóc tất cả mọi
chuyện lớn nhỏ trong tiệm. Dì Lí lo lắng hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,
liệu có cần giúp đỡ gì không? Tôi an ủi dì không phải lo lắng, tôi đi vài ngày
sẽ về ngay. Rồi dì lại hỏi tôi muốn đi đâu, tôi chỉ đáp vắn tắt "phía
Tây", rồi tạm biệt và gác máy.
Sau khi ngừng tất mọi thứ, tôi lại kiểm tra số hành lí đã thu dọn từ sáng.
Trong chiếc túi nilong mềm màu đen, tôi để quần áo cần thay, một chiếc ô gấp
nhỏ, một số thuốc men thường dùng, kể cả thuốc của Lộ đang dùng và đủ loại
vitamin mà tôi thường uống, một gói nhỏ đồ ăn sẵn cho chó, một số đồ ăn vặt cho
tôi và nó ăn chung, mỹ phẩm dưỡng da, một cuốn "Hai trăm bài thơ
thiền" mà tôi chưa đọc hết, một tấm bản đồ Trung Quốc, một bình xịt phòng
thân mua từ Nhật Bản mà Sa đã tặng tôi làm quà năm mới. Trên chiếc bình xịt cay
này không thấy ghi ngày hết hạn, nhưng tốt nhất vẫn mang theo. Nhìn chiếc bình
xịt, tôi không khỏi tự cười nhạo mình. Mãi không có dịp dùng dịp thứ quà tặng
kì quái này, không ngờ bây giờ lại trở thành đồ vật tự vệ của một cô gái độc
thân vượt ngàn dặm tìm bạn trai.
Về cơ bản, tôi sẽ mang theo những thứ này. Ngoài ra, trong túi xách còn có ví
tiền, bên trong để tấm hình chụp tôi và Triết ở nhà, có thêm cuốn nhật kí, điện
thoại di động, ipod, son dưỡng môi. Khi nhìn thỏi son dưỡng môi màu hồng nhạt
mà Triết thích nhất, "Trời, sao tới lúc này vẫn còn muốn làm đỏm?",
tôi nghĩ thầm và lắc đầu, thấy ngạc nhiên nhưng cũng rất hài lòng khi thấy mình
nhẹ nhõm hơn. Có lẽ điều này có liên quan tới một mở đầu tốt lành cho chuyến
đi.
Lộ Phong thiền sẽ cùng đi với tôi. Từ khi nó bất ngờ tìm được chiếc bật lửa của
Triết vào sáng qua, tôi lại càng không thể rời xa nó. Mùi của Triết vẫn bay
khắp nơi trong nhà. Giày dép của anh, cá