
tôi đẩy hết đám người ồn ào hiếu kì kia. Rốt cuộc chúng
tôi cũng an toàn rút ra ngoài, tới được một ngõ nhỏ yên tĩnh.
“Xin lỗi”, Lí Phương cúi đầu lí nhí.
Tôi lắc đầu, không nói gì, chỉ muốn nhanh chóng quên đi cảnh tượng quái dị ban
nãy. Con chó đáng thương cũng bị khiếp sợ, đuôi nó quặp chặt phía sau.
Có người lại dám ăn chó của tôi sao? Chúng tôi đi trên đường lặng lẽ hồi lâu,
tôi vẫn tiếp tục bị dày vò bởi suy nghĩ này, rồi đột nhiên cười phá lên. Con
chó nhìn tôi, Lí Phương cũng kinh ngạc nhìn tôi. Tôi ngưng bặt, thầm nghĩ nếu
được gặp Triết, sẽ kể ngay cho anh chuyện hài vừa rồi.
Tôi nhún vai, quyết định cho qua mọi chuyện. Chuyến hành trình vừa mới bắt đầu,
chúng tôi cần mạnh mẽ hơn.
Nơi ở của hai mẹ con Lí Phương chật chội hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Cả nhà
chỉ có một gian phòng, ăn, ngủ, bao gồm cả việc anh ta học tập xem sách cũng
tại đây. Ở đó chỉ có một gian bếp trống trải và một nhà vệ sinh thiếu ánh sáng,
tối tăm. Tôi đoán hẳn Lí Phương đã làm cho tôi món Quế hoa ngay trong căn phòng
chật đến một người cũng khó xoay cựa được này.
Được cái, phòng khá sạch, có lẽ do tôi tới chơi nên mọi thứ được thu dọn cẩn
thận. Bà mẹ nằm trên giường, tóc chải ngay ngắn. Vừa nhìn thấy tôi, người bà
hơi động đậy như thẻ muốn gượng ngồi dậy, miệng phát ra âm thanh nghe không rõ.
Tôi vội vã đi tới nắm chặt tay bà, nhìn thấy nước mắt của bà từ từ lăn xuống.
Người phụ nữ đáng thương này gầy yếu đến nỗi chỉ còn da bọc xương, đột nhiên
trúng gió tới mức mắt phải không thể nhìn rõ, toàn thân bên trái không thể cử
động. Tay phải
của bà nắm chặt tay tôi, miệng lắp bắp mấy tiếng cảm ơn rất khó nghe.
Tôi thấy tay chân thật luống cuống, thấy mình không thể đón nhận tình cảm biết
ơn của gia đình xa lạ này. Tám nghìn tệ tôi vừa đưa cho Lí Phương, chẳng qua
chỉ là món tiền mua mấy bộ đồ hiệu mặc chơi, nhưng lại có thể đủ cho một sinh
viên nghèo có thể trả được tiền ăn học suốt một năm. Như vậy, tiền đưa cho anh
ta có ý nghĩa hơn rất nhiều.
Con chó lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi. Tôi ngồi bên giường bà mẹ Lí Phương. Anh ta
bê tới một ly thủy tinh, thấy rõ loại trà bên trong rất khác thường, những cánh
trà như bàn tay xòe nở, xanh non và ngát hương. Lí Phương tự hào giới thiệu:
Đây là trà Tiên Nhân Chưởng. Hơn 1.200 năm trước thuộc đời Đường, ở Nghi Xương
đã bắt đầu trồng loại trà này.
“Thật ngại quá, làm cả nhà phải phá sản”, tôi nói.
“Chú em làm việc ở xưởng trà. Mấy hôm trước khi tới thăm mẹ em có mang tới
biếu”, Lí Phương nói, “Khi nào chị đi, mang theo một ít nhé”.
Tôi vội vàng xua tay, “Cảm ơn, không cần đâu. Tối nay tôi phải vội đi ngay,
mang nhiều đồ theo không tiện”. Tôi cũng hiểu hai mẹ con này cố đem hết mọi thứ
quý giá nhất trong nhà ra đãi tôi.
Lúc này, mẹ của Lí Phương vội vã cất tiếng và cử động tay phải, nắm lấy tay
tôi. “Mẹ em nói không biết chị phải vội đi đâu, có gì cần 2 mẹ con em giúp, xin
cứ nói. Chúng em là người địa phương, dù sao cũng thông thạo hơn”, Lí Phương
cắt nghĩa lại.
“Không có gì, vé đã mua rồi”, tôi nói với bà mẹ, cố tình nói cao giọng, nhưng
lòng thầm kinh ngạc một người phụ nữ bệnh tật, yếu đuối, chưa từng được học
hành lại có ý thức tỉnh táo và lễ nghĩa tiếp đón khách đến chu toàn như vậy.
Bạn giúp bà, bà cảm ơn lại và đem những đồ quý giá nhất ra tiếp đãi. Bạn có khó
khăn gì bà cũng cố gắng hết sức giúp đỡ. Xem ra, người phụ nữ nghèo khổ và đau
ốm này còn mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần so với những người giàu có và khỏe mạnh.
Mẹ Lí Phương lại nói thêm mấy câu, trước khi dịch lại, Lí Phương nói nhỏ với
tôi: “Chị Ngụy, hôm nay mẹ em nói rất nhiều. Thấy chị đến, mẹ em mừng quá!”.
Thì ra bà thấy trước khi tôi lên xe còn nhiều thời gian nên sai con trai đưa
tôi đi chơi, ngắm công trình thủy điện Tam Hiệp. Và nếu tôi muốn, Lí Phương có
thể dẫn tôi tới xưởng sản xuất trà nơi chú anh đang làm việc. Bà cũng dặn Lí
Phương giúp tôi mang hành lí ra bến xe đường dài.
Tôi từ chối lòng tốt của 2 mẹ con, nói dối rằng tôi và con chó đều mệt, muốn về
nghỉ. Thế rồi, tôi viết tên tôi và số điện thoại lên một tờ giấy cho họ. Lí
Phương cũng đưa cho tôi số tài khoản của anh và địa chỉ liên lạc. Tôi cẩn thận
cất tờ giấy vào ví tiền, rồi tạm biệt hai mẹ con.
Họ lại khóc. Tôi ôm họ rất chặt, nói mấy câu an ủi và dặn dò Lí Phương đi gửi
ngay số tiền tôi vừa cho vào ngân hàng. Rồi tôi dắt chó rời khỏi nhà họ Lí.
Không biết mưa xuống từ lúc nào, giờ mưa đã tạnh hẳn. Ánh nắng xuyên qua đám
mây, rọi xuống mặt đường ướt nhẹp. Không khí ngát mùi thơm diệu kì và hơi ẩm
mùa xuân. Tôi cầm theo chiếc bản đồ do lễ tân khách sạn tặng, thư thái đi trên
phố.
Thành phố cổ này cũng như bao thành phố khác của Trung Quốc, đang ra sức lao
lên phía trước trong cơn sóng phát triển kinh tế. Những quang cảnh mới và cũ
đan xen lẫn lộn, không theo trình tự, như thể một li côctail hổ lốn. Nhưng cũng
chính trong mớ hỗn độn đó lại ẩn chứa một sức lực và ý chí to lớn không thể ngờ
nổi.
Đường phố rất đông du khách ồn ào qua lại, nói đủ thứ tiếng địa phương. Họ túm
tụm thành từng nhó