Disneyland 1972 Love the old s
Gia Đình Ngọt Ngào Của Tôi

Gia Đình Ngọt Ngào Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323432

Bình chọn: 8.5.00/10/343 lượt.

. Bạn phải

đối mặt với nó, thậm chí cùng nó chung sống hòa bình, tha thứ cho nó, rồi mặc

kệ nó. Đó là cách cơ bản nhất để chữa trị chính mình.

Tôi lắc lắc đầu, khiến mọi suy nghĩ đang trôi dạt tự do được bình tĩnh lại. Lộ

Phong Thiền như hiểu rõ tôi đang nghĩ gì, thò đầu tới liếm tay tôi, khiến tôi

thấy nhẹ nhõm vô cùng. Có lúc nhìn cái vòng nhựa xấu xí trên cổ nó, tôi lại

thấy vui vui. Cũng may có nó cận kề, tôi mới giữ được tâm trạng bình tĩnh suốt

chuyến đi. Tôi thích ngắm nó, có thể nhìn nó rất lâu mà không thấy chán. Đôi

mắt nó như biết nói. Sự thực là cả khuôn mặt nó như biết nói. Có lúc nó mệt mỏi

như một ông già, nhưng có lúc lại thơ ngây trong sáng như con trẻ. Nó vẫy đuôi,

liếm tay tôi tới mức rớt dãi đầy tay tôi. Nó luôn cảnh giác nghe ngóng bốn phía

để bảo vệ tôi. Nó đúng là một thiên sứ đội lốt chó.

Con chó đột nhiên ngừng động tác liếm tay, rồi tôi nghe thấy giọng nói của bố.

“Ngụy”, bố hạ giọng gọi tôi, “ Ở Nghi Xương, con làm rất tốt”. Bố bình phẩm đơn

giản.

Tôi ôm con chó, áp sát đầu vào mõm nó, muốn nghe rõ hơn. Nhưng đợi một lúc, bố

không nói nữa.

Tôi khẽ hỏi, “Bố còn đó không?”

Không có tiếng trả lời.

“Lẽ nào trên chặng đường này, bố không ở bên con?” . tôi rền rĩ và hơi thất

vọng vì không được liên hệ với bố bất kì lúc nào. Nếu có thể, thậm chí tôi còn

muốn gặp ông. Còn nhớ trò ảo thuật của David Cooperfield đã gặp và nói chuyện

với bố mẹ đã chết. Liệu tình tiết trong phim ảnh và tiêu thuyết có ngẫu nhiên

trở thành sự thật không?

“ Bố sẽ nói chuyện với con vào lúc thích hợp nhất”, giọng bố tôi đột ngột lại

vang lên, “ vào những lúc khác, còn cần phải tự đối mặt với mọi sự kiện đột

xuất xảy ra, tự mình suy nghĩ. Vì dù sao con đường của con, con cũng phải tự

đi”.

“Nếu lúc nào đó gặp nguy hiểm, cần bố giúp đỡ, làm thế nào để tìm bố?” , đột

nhiên tôi trở nên yếu đuối.

“ Những lúc như vậy, bố sẽ chủ động tìm con”, bố tôi nói chắc như đinh đóng

cột.

“ Liệu có ngày con được nhìn thấy bố không?”, trầm ngâm hồi lâu, tôi hỏi.

Bố ho một tiếng rồi cười, như thể câu nói của tôi rất trẻ con. Nhưng ông lại

nhanh chóng bình tĩnh, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

“Không biết nữa”, ông thực thà đáp, không kịp để ý tới sự thất vọng trong mắt

tôi. “ Nhưng bố lúc nào cũng dõi theo con. Bố nhìn thấy tất cả những việc con

làm cho cậu sinh viên ở Nghi Xương. Bố rất tự hào về con!” Ông bổ sung thêm,

giọng đầy tình cảm, như một câu tán dương mỗi khi tôi có thêm thành tích.

“Cám ơn bố”. Lời tán thưởng của ông quan trọng nhất là ông nói lúc nào cũng

nhìn theo tôi. Điều đó khiến tôi thấy ngượng và căng thẳng. Một đứa con gái hai

mươi chín tuổi phần lớn thời gian không muốn bố mình nhìn thấy.

“Đừng lo”. Bố như lập tức nhìn thấy tâm tư tôi. “ thế giới của bố đang ở, mọi

thứ đều trừu tượng hóa rất cao. Ánh mắt những người như bố nhìn sự vật đã khác

so với các con. Bố tồn tại trong không gian chín chiều, mọi thứ cảm nhận được

vừa tỉ mỉ vừa mãnh liệt, gấp mấy lần so với thế giới của người sống”.

Tôi hiểu lờ mờ, không rõ phải đáp lại ra sao. Cuối cùng, tôi có một câu hỏi:

“Bố ơi, bố biến thành chó thế này, hay là linh hồn của bố gửi tạm lên mình

chó?”

Có lẽ thấy câu hỏi của tôi quá ngô nghê, bố lại suýt bật cười thành tiếng.

Nhưng vì không muốn những hành khách ngồi quanh tôi nghi ngờ, nên ông cố nén,

chỉ cười khùng khục vài tiếng, rồi nói nhỏ: “ Cứ cho là linh hồn của bố gửi

trên thân thể con chó đi nữa, nhưng quan hệ của bố và nó cũng không cố định như

các cửa tiệm 24/7 do người Nhật và người Hàn mở. Có lúc bố bay tứ phương, có

lúc bố ở trên mình con chó có tên là Lộ Phong Thiền này. Nhưng chỉ khi xung

quanh không có ai hoặc có người nhưng không thể nghe thấy tiếng bố, bố mới có

thể nói chuyện với con. Bố con mình không cần phải chuốc thêm rắc rối không cần

thiết, phải không nào?”

Tôi gật đầu, không thể tưởng tượng nổi khi người khác nghe thấy một con chó nói

chuyện sẽ có phản ứng ra sao. Liệu họ có bắt tôi và con chó của tôi đi không ?

Tôi không dám nghĩ tiếp.

“Nếu những lúc không thuận tiện nói chuyện với con nhưng có thông tin cần

chuyển tới con, bố sẽ nghĩ ra cách khác, ví dụ gửi một giấc mơ cho con. Cần chú

ý rằng giấc mơ có nhiều loại khác nhau, có lúc là những dự báo của bố về những

việc sắp xảy ra đối với con trên đường đi. Có lúc nó sẽ thể hiện tạng thái tình

cảm bên trong của con, như một tấm gương soi giúp con nhìn rõ những khiếp sợ,

khát vọng và vui mừng còn giấu kín. Trong mơ cũng học được nhiều điều. Nếu lúc

nào khó nằm mơ nổi, bố sẽ viết mấy chữ trong đầu con”, bố tiếp tục nói. Tôi lại

gật đầu, cắn ngón tay, cảm thây những câu nói của ông thật thần bí, đầy kinh

ngạc. Chuyện gửi gắm vào những giấc mơ, có thể hiểu nổi, nhưng “viết vào đầu

con mấy chữ” là cái gì nhỉ?

“Tuy nhiên”, bố tôi nhấn mạnh, “ Dù bố ở đâu, một mắt của bố cũng dõi theo con.

Vì vậy khi con gặp nguy hiểm hoặc lúc cần kíp, bố sẽ lập tức về ngay bên cạnh

con”.

Thì ra là vậy. Tôi thở phào, thấy bố thật vĩ đại. Thoắt một cái như quay lại

thời thơ ấu, thấy bố lục cục gh