
tôi
rất mệt. Mỗi khi mệt mỏi, người ta thường đưa ra những quyết định sai lầm.
Trước khi lên xe, tôi còn cố ý giả vờ bấm di động để anh ta hiểu rằng tuy tôi
là người ngoại tỉnh, lần đầu tới đây, nhưng không phải là thứ để người ta dễ
bắt nạt, huống hồ tôi còn có một con chó to.
Tôi nghĩ vậy, bất giác thấy can đảm hẳn.
Nhưng ngay trong tích tắc xe vừa đóng sập cửa, đột nhiên tôi thấy rất bất ổn.
Trong xe tối thui và rất hôi. Ghế ngồi không có vải bọc nom thô kệch, phía
trước ghế còn rơi vãi lung tung không rõ thứ gì. Khoảng cách giữa ghế ngồi quá
ngắn, không thẻ duỗi chân ra nổi. Chiếc lồng sắt thường có trong các xe taxi để
ngăn hàng khách phía sau với người lái đã bị tháo ra. Tệ hơn nữa là cửa sổ hai
bên đều bị sơn đen, chỉ có thể nhìn thẳng ra con đường phía trước.
Con chó cuộn mình bên cạnh tôi, mắt mở to. Tôi ôm lấy nó, tay nắm chặt điện
thoại. Xe phóng như bay, nhưng đảo như lạc rang, giống hệt cảnh tôi và Triết
từng lái chiếc taxi vàng đi chơi ở New
York.
Theo bản năng vốn có của phụ nữ, tôi khẽ kéo chiếc ba lô đen xuống chân, rồi
khẽ kéo khóa, thò tay vào xục sạo một hồi. Mọi thứ bên trong đã không còn thứ
tự như lúc vừa ra khỏi nhà. Tôi thầm cẩu khấn, một lúc sau, tôi chạm phải chiếc
lọ xịt phòng thân của phụ nữ mà Sa mua từ Nhật về.
Nhưng mong rằng không phải dùng nó. Một tay tôi cầm điện thoại, một tay kia cầm
lọ xịt, lòng thầm nhớ tới câu nói của bố: “Bố sẽ tới tìm con khi gặp nguy
hiểm”.
10 phút trôi qua vẫn không thấy bóng dáng khách sạn đâu cả. Trái lại, chiếc xe
vẫn lao như bay. Từ tấm kinh chắn gió phía trước, tôi thấy chúng tôi ngày càng
đi ra chỗ vắng, đường sá đã trống trơn, nhà cửa hai bên đường ngày càng thấp
nhỏ, xấu xí.
“Xin hỏi còn phải đi bao xa nữa”, giọng tôi run rẩy.
Anh ta không đáp, trái lại còn móc ra một bao thuốc, từ tốn châm 1 điếu và nhả
ra một đống khói. “Xin đừng hút thuốc”, tôi tức giận, rồi tiện tay vặn nắm cửa
sổ bên cạnh nhưng lạ thay vặn thế nào cũng không mở được. “Mở cửa sổ ra”, tôi
quát to.
Lúc này gã đàn ông mới cất tiếng, “Đừng phí công vô ích, quên cái khách sạn của
mày đi, nếu ngoan ngoãn ta còn tha cho mạng sống…”
Máu như dồn hết lên đầu tôi, mắt như nhìn thấy một vùng sao vàng nhảy nhót rối
rít, tôi ngợp trong kinh hãi và khiếp sợ, suýt nữa không thể thở nổi. Suốt mấy
giấy tôi cứ sững ra như vậy, không thốt lên được câu nào.
Gã đột nhiên phanh kít xe, tôi và Lộ Phong Thiền bị va
mạnh về phía trước, nhanh như chớp, một bàn tay đã bóp nghẹt cổ tôi. Tôi kêu
lên 1 tiếng, xịt loạn xị chiếc lọ xịt phòng thân trong tay. Gã đánh rớt chiếc
lọ trong tay tôi, lại đấm một quả vào mặt tôi. Một nửa mặt tôi lạp tức mụ mẫm
không còn cảm giác. Có thứ gì đó ùa ra bên miệng, dinh dính. Có lẽ là máu. Tôi
lờ mờ nghĩ. Nghe thấy tiếng chó sủa vang, tiếp đó là đến tiếng gã kia chửi,
hình như là Lộ Phong Thiền đã đớp gã một cái, không biết vào đâu.
Sự phối hợp kịp thời của Lộ Phong Thiền đã khích lệ tôi. Tôi gắng hết sức mở to
mắt, ép mình phải nhanh chóng trấn tĩnh, một tay cố đề phòng gã kia tấn công,
tay kia ra sức mở cửa xe, những cửa xe vẫn không tài nào mở được. Lúc này trên
tay gã kia đột nhiên có thêm một con dao, thoắt một cái đã kề vào cổ họng tôi.
“Không được động đậy, còn cựa quậy, tao sẽ đâm chết”, gã điên cuồng hét lên,
lắc lư thân mình như con ếch xanh. Gã ngồi xổm trên cái ghế lái xe, kề sát mặt
vào tôi, hai con mắt long lên những tia sáng xanh như mắt động vặt.
Một lúc sau, mọi thứ đã yên tĩnh lại, như đợt sóng đã lùi lại sau cơn ào ạt, để
lộ ra vẻ ngoài băng giá hồng hoang.
Con dao tỏa ánh sáng lành lạnh dưới ánh trăng phản chiếu vào xe. Trái tim tôi
đông cứng vì tuyệt vọng. Lẽ nào đã hết nhanh đến vậy? Một tuần trước, tôi còn
có bạn trai, có nhà cửa, có một cửa tiệm kinh doanh rất thành công, giờ đây lại
phải chết trên một con đường xa lạ phía tây Trung Quốc?
Tiếng con chó rên ư ử như tiếng trẻ con khóc. Tôi nhắm mắt lại, từng dòng nước
mắt nóng hổi trào ra.
Triết ơi, anh ở đâu? Bố ơi, bố ở đâu?...
Gã đàn ông với tay nhấc chiếc ba lô của tôi, rồi xoẹt 1 cái giật luôn chiếc túi
xách trên vai tôi. Gã lục tìm trong túi xách, lôi ra một chiếc ví tiền. Trong
ví có tấm hình chụp chung giữa tôi và Triết. Gã cười phá lên, liếc nhìn tôi rất
kệch cỡm, “Xứng đôi lắm, đúng là cặp kim đồng ngọc nữ. Nhưng tao hận nhất là
những thằng đẹp trai bên cạnh lũ gái đẹp”, gã căm giận nói, lấy ví tiền quất
bốp bốp lên mặt tôi. “Để tao đánh cho rách cái mặt mày ra, xem thằng đẹp trai
kia còn muốn có mày nữa hay không? Hả, đồ chó cái.”
Khi làm những việc này, gã vẫn luôn dùng một tay kề dao vào cổ tôi. Đã mấy lần
tôi cảm nhận được con dao xọc vào da thịt tôi, nhưng tôi vẫn bất động. Gương
mặt tôi vừa nóng rực, vừa đau đớn như bị lửa đốt. Đợi đến khi gã đã đánh mệt,
ngừng tay nghỉ, lục tìm xem trong ví tôi có bao nhiêu tiền.
Đúng lúc gã tạm chú tâm vào cái ví tiền, không biết quỷ xui thần khiến thế nào
mà tay tôi khẽ túm được một vật gì rất nặng dưới chân. Đồng thời tôi nghe thấy
tiếng bố tôi vang lên như tiếng sấm: