
“Đánh vào đầu hắn!”. Vừa dứt tiếng, vật
trong tay tôi đã đập bốp lên đầu gã.
Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, con dao kề trên cổ tôi rơi xuống. Gã kia bị
ngã ngửa ra sau. “Cứ đánh tiếp!”. Giọng bố đầy vẻ phẫn nộ. Lộ Phong Thiền lao
phắt tới, ngoạm ngay vào cổ họng gã.
Tôi phải ngăn nó lại, đề phòng nó cắn chết người. Lúc này, bố tôi nói: “Trong
chiếc túi ni lông dưới ghế lái xe có một cuộn dây thừng. hãy trói hắn lại”. Tôi
nhìn gã cướp đường, thấy vẫn bất động, không biết do tại tôi đánh ngất hay ngất
bởi sợ hãi khi nghe những lời của bố tôi.
Tôi cẩn thận trèo lên chiếc ghế trên, cúi đầu tìm kiếm, quả nhiên có cuộn dây
thừng trong một cái túi ni lông. Tôi hít sâu một hơi, trói chặt gã kia lại theo
cách đã từng thấy trên phim.
“Bây giờ hãy gọi cảnh sát 110”, bố tôi lạnh lùng nói.
Tôi lấy điện thoại ra, bấm 110. Cảnh sát trực ban vừa nghe tôi kể xong quá trình
đánh tên cướp, lập tức hỏi tôi đang ở đâu. Tôi không thể trả lời được vì con
đường bên ngoài xe vừa nhỏ hẹp, vừa không một bóng người, cũng không thấy tên
phố.
Viên cảnh sát an ủi tôi, khuyên hãy tìm cách ra khỏi xe trước rồi hẵng nói. Anh
ta ghi lại tên và số điện thoại của tôi. Tôi đành dập máy, cố mở cửa xe.
Nhưng chiếc xe rách nát này rất khác với chiếc xe Volvo của Triết. Mà tôi từ
trước tới giờ chỉ biết ngồi xe, không biết mở cửa xe, mọi kiến thức về xe cộ
chỉ bằng con số 0. Tôi hết vặn bên nọ, lại xoay bên kia, mồ hôi toát ra như mưa
nhưng vô ích.
“Con lấy cái nắm tay bằng sắt ban nãy đánh vỡ cửa kính xe mà ra”, bố tôi mách
nước.
“Cám ơn bố”, tôi nặng nhọc nói, rồi quệt nước mắt, bắt đầu tìm kiếm cái nắm tay
cầm ban nãy. Nó chính là vật vừa cứu mạng tôi.
Tôi nhấc nó lên, ra sức đập vào cửa kính xe. Tay đau
nhói, nhưng tấm kính trước xe chỉ nứt, chứ chưa hoàn toàn vỡ hẳn.
“Mạnh tay lên!”, bố tôi nghiêm khắc nói. Tôi cắn chặt răng, đập mạnh vào tấm
kính xe như một con thú, chỉ nghe thấy tiếng choang choang rồi mọi thứ bên
ngoài hiện ra.
Tôi đỡ con chó ra trước, rồi rút chiếc ba lô đen ở dưới người gã đó ra, nhặt
lại cái túi xách và cái ví của tôi, vất từng thứ ra ngoài xe. Cuối cùng tôi bò
ra khỏi xe, không quên cầm theo cái nắm tay cầm bằng sắt, ngộ nhỡ nếu có chuyện
gì còn ứng phó kịp thời.
Tôi rảo bước một lúc mới nhìn thấy tên đường. Thì ra con phố nhỏ tối om này có
tên là “Khoa Đao Cảng”, đúng là rất giàu ý nghĩa. Tôi không khỏi rung mình vì
ớn lạnh, lại bấm số gọi 110. Mấy phút sau một chiếc xe cảnh sát đi tuần gần đó
đã lao tới.
Lấy khẩu cung, chụp hình, lấy vật chứng. Tôi và con chó đáng lẽ phải tới sở
cảnh sát để lấy khẩu cung tỉ mỉ, nhưng một viên cảnh sát đứng tuổi thấy trên cổ
tôi có máu liền cho người đưa tôi tới bệnh viện trước.
Trong đêm tối, ánh đèn trên xe cảnh sát cứ lóe sáng thập kì quái. Bốn phía như
có vô số con dơi giương cánh, khắp người tôi gai gai, chỉ muốn nhanh chóng rời
khỏi “Khoa Đao Cảng”. Lúc này đã là một giờ sáng, mệt mỏi khủng khiếp…
Hôm nay là ngày thứ bảy Triết rời bỏ tôi. Tôi đã viết
như vậy vào nhật kí.
Nằm một đêm trong phòng cấp cứu tại bệnh viện Trùng Khánh, trên tay tôi còn nối
1 đoạn dây truyền dịch. Không biết họ truyền cái gì, có lẽ là thuốc chống viêm
nhiễm, hoặc cũng có thể là đường gluco thông thường. Cổ tôi được quấn băng,
cũng không thấy đau, nghe nói vết thương không sâu, vài ngày là sẽ khỏi.
Tôi không hề lo về vết thương của mình. Giờ đây việc tôi muốn làm nhất là vui
vẻ rời khỏi Trùng Khánh, nhanh chóng được gặp Triết.
Nhưng xem ra tình hình này vẫn không thể đi ngay. Vừa sáng sớm, cảnh sát đã tới
bệnh viện, một già một trẻ. Viên cảnh sát già chính là người tối qua đề nghị
đưa tôi tới bệnh viện, trông dáng vẻ rất hiền từ, trên cằm vẫn còn râu chưa cạo
sạch, trạc tuổi bố tôi. Họ mang cho tôi một ít hoa quả và đồ điểm tâm, khiến
tôi rất bất ngờ. Sáng nay khi hộ lí thông báo tất cả thuốc men viện phí của tôi
đều do sở cảnh sát thanh toán, tôi đã rất ngạc nhiên.
Viên cảnh sát già họ Dương kể, gã tài xế phạm pháp hôm qua đã khai hết. Gã là
một tên tội phạm trốn trại từ Đông Bắc tới, trên người còn mang vài án rất nặng
là cướp của, trộm cắp, cưỡng hiếp và giết người. Vừa tới Trùng Khánh, gã đã ăn
trộm xe để làm ăn. Tôi là vụ đầu tiên hắn chủ tâm cướp đoạt, không ngờ lại bị
bại.
Viên cảnh sát trẻ có tên Tiểu Vương với khuôn mặt trẻ thơ nhưng luôn cau đôi
lông mày trông rất nghiêm nghị. Anh nói với tôi rằng lãnh đạo của sở cảnh sát
rất quan tâm tới vụ này và quyết định dùng tôi làm ví dụ điển hình cho người
phụ nữ thời đại mới “Không sợ khi gặp nguy khốn, dũng cảm bắt tội phạm”. Báo
chí đã đề nghị được phỏng vấn tôi, và anh cho rằng tôi nên trả lời báo chí ở
một số mặt… Anh ta nói thao thao bất tuyệt, mấy lần không thèm để tâm tới việc
tôi mở miệng định nói. Cuối cùng anh ta nói: “Nhưng việc đầu tiên cô phải làm
là phải tới sở cảnh sát để ghi khẩu cung chính thức”.
Cảnh sát Dương cứ đứng bên cạnh quan sát tôi, lúc này ông mới cất tiếng hỏi có
phải tôi đang vội lên đường. Tối qua tôi đã kể vắn tắt tình hình chuyến đi của
mình