
n phải dũng cảm hơn, phải tiến thêm một bước mang ý nghĩa phi phàm. Và
chuyến đi dài tìm kiếm anh lần này có thể chính là bước mở đầu quan trọng.
Sa lặng lẽ nghe tôi kể lại lí do trước khi Triết bỏ đi. Sau khi nghe xong, cô
không vội phát biểu ngay, như thể đang nghĩ điều gì. Bẵng đi hồi lâu, cô nói:
“Mình thấy cậu có thể tìm được anh ta. Và… chẳng bao lâu sẽ lấy anh ấy”.
Tôi bật cười. “Cậu cười cái gì?”, Sa cũng cười.
“Mình cười vì cậu ngất ngây trong niềm vui nên đã tự tin quá mức, lạc quan với
tất cả mọi việc. Mà xin chúc mừng cậu nhé. Chúc mừng cậu đã dành được giải
nhất. Chúc mừng giấc mộng của cậu đã trở thành hiện thực!”.
“Cám ơn cậu!”, Sa đáp, “Suốt chặng đường qua cũng may có người bạn như cậu hết
lòng ủng hộ. Nếu lần này cần mình giúp gì, cậu cứ nói nhé, mình đã quay về
Thượng hải rồi”. Giọng cô rất chân thành, “Ngoài ra, trên đường phải cực kì cẩn
thận. Có bao nhiêu người đi xa như cậu mà mang theo chó không ? Nhớ luôn xạc
điện thoại đấy!”
Tôi cám ơn cô rồi dập máy. Sự quan tâm của bạn bè khiến tôi cảm kích, chỉ có
điều những chuyện như đêm qua, tôi tạm thời chưa kể với họ. Tôi vẫn phải tự đi
trên con đường này, cũng giống như bố tôi đã từng nói trên xe hôm nọ. Phải dũng
cảm chấp nhận và đối mặt với mọi gian khổ vất vả trên đường. Không được trốn
chạy và oán than, bởi không có tác dụng.
Nhớ tới bố, tôi không khỏi thấy khắp người ấm áp hẳn. Vừa nãy Sa còn lo ngại
tôi mang chó đi đường sẽ bất tiện. Nếu cô biết được linh hồn bố tôi đã gửi gắm
lên con chó, không hiểu nom cô ấy ra sao nhỉ? Tôi thấy vui hớn hở như trẻ con.
Thế giới này ít nhiều cũng có công bằng. Những thứ bị mất đi trong đau đớn cuối
cùng vẫn có cơ hội quay về. Niềm tin trong tôi ngày càng vững mạnh, bao gồm cả
niềm tin vào Triết.
Tôi uống một li nước sinh tố chanh. Sau khi uống một ngụm lớn, tôi đổ trộm một
ít ra tay, cho Lộ Phong Thiền uống, rồi quay lại bể bơi. Trừ cái cổ bị thương,
cả người tôi ngâm trong nước. Thỉnh thoảng khẽ động đậy cánh tay, vui sướng khi
thấy nước trượt khẽ như mơn trớn trên làn da. Cảm giác mê đắm cũng đến từ đây:
môi trường an toàn, nước không quá sâu, cảm nhận rõ bóng mình dưới nước, và
dòng nước ấm áp như nước ối chảy ra đùi.
Mãi đến khi da tôi bợt màu, tôi mới đứng dậy, lười nhác đi ra khỏi bể bơi, dắt
chó đi ra cửa.
Bên ngoài trời đã tối. Từng dãy đèn đường sáng như tô điểm thêm nét đẹp và đầy
kịch tính cho cả thành phố mà ban ngày không hề thấy. Tôi vẫn chưa muốn về bệnh
viện, vẫn cảm thấy kinh ngạc về việc tôi đã từng ngủ lại bệnh viện. Mặt tôi có
lẽ vẫn bị bầm tím, cổ tôi có lẽ vẫn còn sưng, nhưng tôi thực sự không cảm thấy
mình là một bệnh nhân.
Kiểm tra điện thoại, quả nhiên có một tin nhắn do Ưu Ưu từ Thượng Hải gửi tới.
Nội dung rất đơn giản, “Triết đã biết về chuyến đi của cô. Chúc may mắn!”
Tôi xem đi xem lại cái tin nhắn chưa đầy mười chữ này, như thể khẽ nhấm nháp
từng từ trong miệng, rồi lại đặt chúng dưới mũi, chậm rãi ngửi. Tôi còn vuốt ve
lên phần hiển thị nội dung tin nhắn hết lần này tới lần khác. Tôi thấy mình như
sắp điên. Tin nhắn này do người bạn thân nhất của Triết gửi tới là thông tin
duy nhất cho tới nay có liên quan mật thiết tới việc giữa tôi và Triết.
Mấy chữ cuối cùng “Chúc may mắn” khiến tôi như kẻ lữ hành lâu ngày trong sa mạc
bỗng ngửi thấy được hương thơm tỏa ra từ cây xanh. Ưu ưu là người thông minh
như vây, chỉ viết mấy chữ này là có lí do của anh ta. Có thể giúp tôi nhận được
thông tin cần có nhưng không có quá vất vả, đồng thời cũng có thể khiến Triết
tiếp tục đứng sau tấm màn bí ẩn, vì toàn bộ vở kịch vẫn chưa tới màn cuối kết
thúc.
Nhưng theo trực giác của tôi và những gì hiểu về Triết, tôi tin chắc rằng tin
này được nhắn là do ý của Triết.
Qua Ưu Ưu, hẳn Triết biết được tôi mang theo con chó anh tặng, đuổi theo anh từ
Thượng hải tới quê nhà anh tại Xuyên Tây, nên anh lo lắng cho tôi và nhờ người
bạn thân gửi cho tôi một cái tin để tiết lộ một số thông tin.
Tôi nghĩ như vậy.
Nước mắt tuôn xuống chiếc điện thoại như mưa. Lộ Phong Thiền đứng bên chăm chú
ngắm tôi. Nó đâu có lạ lẫm gì với dáng vẻ tôi khóc cơ chứ? Không nhớ nổi một
tuần qua tôi đã khóc bao nhiêu lần.
Triết, nhất định anh có nghe thấy tôi khẽ gọi tên anh vì tuyệt vọng trong lúc
gặp hiểm nguy tối qua. Tôi nghĩ như vậy, chính là như vậy.
Vậy giờ anh ở đâu? Cũng mệt mỏi trên đường như tôi? Hay đã tới nhà bố mẹ anh
rồi? Lái xe đi đường có gặp chuyện gì không ? Nhất định phải chú ý an toàn,
chăm sóc mình nhé.
Đúng lúc tôi đang lơ ngơ không biết mình ở đâu thì điện thoại reo. Đó là bệnh
viện gọi tới, tôi nghe máy. Tiếng cô hộ lí phụ trách truyền dịch cho tôi tối
qua rất sốt ruột, kêu tôi phải về ngay, bệnh viện đã phê bình cô tự tiện để tôi
ra ngoài. “Xin cô đấy, mau về ngay nhé”, cô nhấn mạnh.
Thoắt một cái lại quay về hiện thực.
Tôi đành nói, Được, tôi lập tức về ngay.
Hôm nay là ngày thứ tám Triết rời bỏ tôi. Tôi đã viết trong nhật kí như vậy.
Sáng hôm nay, xe cảnh sát tới đón tôi tới Sở, làm theo
đúng trình tự, chụp ảnh, điền bảng, l