
các
con số, chỉ nghe thấy tiếng âm thanh tu tu khô khốc. Tôi vỗ vỗ lên ngực, ra sức
an ủi con tim đang đập cuồng loạn. Đây là lần đầu tiên tôi gọi điện đến nhà bố
mẹ anh. Vì trước đây họ và tôi không mấy hợp nhau, hơn nữa tôi không thể nghe
nổi tiếng địa phương của họ. Đừng nói là gọi điện, ngay cả nhìn mặt họ, tôi
cũng không muốn nhìn nữa.
Chờ rất lâu. Không ai nghe máy.
Tôi gác máy, không rõ thất vọng hay vui mừng. Xét về một ý nghĩa nào đó, có lẽ
tôi muốn trực tiếp gõ cửa nhà bố mẹ Triết, đối diện với anh hơn là giữa đường
gọi điện cho họ.
Lại quyết định đi bơi. Mặc lại chiếc áo bơi màu đen mua hôm qua, ngâm trong
nước một lúc. Nhìn thấy một bộ phận trên cơ thể mình bị ánh sáng xuyên qua nước
rọi chiếu, nom thật xấu xí lặng người.
Tay tôi cầm khư khư chiếc điện thoại di
động. Nó luôn được mở, nhưng không ai gọi.
Đúng lúc đang nghĩ xem có cần gửi thêm tin nhắn cho Triết không, dù sao suốt
một tuần qua tôi cũng đã gửi cho anh phải tới hơn một trăm tin nhắn, thì Lộ
Phong Thiền đột ngột liếm tay tôi.
Tôi nghĩ tới bố. Nhìn xung quanh không thấy ai, tôi dịch người sát lại gần con
chó. Quả nhiên, giọng bố tôi rất nhỏ vẳng tới: “Con gái của ta”. Giọng ông tràn
đầy yêu thương, “Con làm rất tốt”, ông nói.
Tôi hiểu ông muốn nói tới chuyện đánh nhau với tên tội phạm trong xe vào đêm
trước, và phản ứng của tôi khi phối hợp với cảnh sát, bao gồm cả việc khi tên
tội phạm nhắc tới chuyện nghe thấy giọng đàn ông trong đêm đó.
“Bố”, tôi khẽ úp mặt lên đầu con chó, mắt ướt đẫm, một lúc sau mới nói tiếp
được, “Bố có thể quay về, thật tốt quá!”
“Cảm tạ ông trời”, trầm ngâm rất lâu, ông nói.
“Nhưng hơn mười năm trước, tại sao ông trời lại cướp mất sinh mạng của bố?”,
giọng tôi đầy tức giận. Trong những năm tháng qua, chưa một khắc giây nào tôi
có thể quên được vũng máu bên đường nơi bố tôi bị cán chết.
Đột nhiên bố tôi thút thít khóc. Tôi sững sờ, cũng bất giác khóc theo.
Hai bố con thi nhau khóc. Lúc này tôi đang rất hoang mang, không biết đây là
đâu, vẫn còn ở nhân gian hay trên thiên đường hoặc ở ranh giới của địa ngục?
Nước mắt của Lộ Phong Thiền không ngừng tuôn. Tôi vừa khóc, vừa lấy tay lau
nước mắt cho nó. Một lúc sau, chúng tôi bình tĩnh lại.
“Bố, con muốn tìm kẻ gây ra vụ án mạng của bố”, tôi nói, “Bố có thể giúp con
không ?”
“Hãy quên người đó đi”, bố tôi trầm ngâm hồi lâu rồi đáp.
Câu nói của ông làm tôi kinh ngạc, “Tại sao? Nhất định bố biết người đó là ai,
đúng không ?”
“Nói sang chuyện khác đi”, bố tôi nói bằng giọng bình tĩnh.
“Con vẫn còn mẩu giấy của người đó để lại. Con vẫn cất cẩn thận trong két sắt.
Đó có thể chính là bằng chứng có thể giúp chúng ta tìm được hung thủ”. Tôi
cuống lên, nói ra mẩu giấy nhặt được trên mộ bố.
“Bố biết”, bố tôi vẫn bình tĩnh nói, “Nhưng không được nói người lái xe đó là
hung thủ. Anh ta không cố tình đâm bố. Sau khi đâm phải, anh ta chạy trốn vì
quá sợ hãi”
“Tại sao bố lại nói thay cho người ta? Con không hiểu? Lại là một người cướp
mất sinh mạng của bố nữa chứ”, tôi phẫn nộ nói.
“Ngụy, con gái của bố. Chúng ta thực sự không nên nói về chuyện đó và về người
đó nữa, được không. Giờ phút này, chúng ta phải vui mừng mới đúng. Rốt cuộc
chúng ta lại được ở bên nhau”, ông vui vẻ nói.
Tôi điều chỉnh lại tâm trạng, nhưng một lúc sau, “Con rất nhớ bố…”
“Hơn mười năm qua, ngày nào đêm nào bố cũng nhớ con, và…”, nói tới đây, ông
ngần ngừ một lúc, rồi nói tiếp, “mẹ con”.
“… Mẹ?”, tôi cũng ngần ngừ, không biết nói gì. Có lẽ bố cũng biết chuyện mẹ đã
tái hôn.
“Bố, ở thế giới bên kia, bố có biết tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây không? Ý con
nói đến những chuyện xảy ra sau khi bố đi không ?”, tôi thử thăm dò.
“Bố đều biết cả”, ông nói, “Con vẫn không thể tha thứ cho mẹ con sao? Thực ra,
bên Austria mẹ con
sống cũng không vui vẻ”.
Tôi sững lại nhìn chằm chằm vào con chó một lúc, như thể nó chính là bố tôi.
Nghe giọng của bố, xem ra bố không thù ghét mẹ.
“Mẹ con sẽ gọi điện cho con, rất nhanh thôi!”, bố tôi quả quyết nói.
Hôm nay là ngày thứ chín Triết rời bỏ tôi, tôi đã viết
trong nhật kí như vậy.
Cuối cùng trưa nay tôi cũng lên được chiếc xe đi Đan
Ba. Tim tôi không khỏi đập thình thịch. Lúc mở đầu cuộc hành trình có thể là mù
quáng, trên chuyến đi chỉ còn một phần nhỏ vẫn có thể là mụ mẫm, nhưng càng gần
chặng cuối chuyến đi, bạn lại không thể không xúc động, tim nhảy nhót như một
con hươu nhỏ.
Tôi và Lộ Phong Thiền ngồi xuống hai ghế cạnh nhau.
Cuối cùng cũng bỏ được cái vòng chống cắn cho nó. Bệnh viêm da của nó đã khỏi,
nom nó thật nhanh nhẹn và khỏe mạnh. Ngồi trên ghế, đầu nó không khỏi đảo qua đảo
lại, còn cọ dỉ mắt lên cái áo khoác hiệu Marc Jacobs của tôi, cuối cùng lại
nhảy xuống ghế nhai đôi dép da dê đế bằng của tôi. Chưa bao giờ tôi thấy nó
điên rồ đến vậy.
Lúc này, một người đàn ông lên xe, ngồi xuống ghế đối
diện cách nhau một lối đi. Mấy lần anh ta quay sang nhìn tôi, khiến tôi không
khỏi quan sát anh ta một lượt, hình như đã gặp ở đâu. “Cô là cô gái đã bị
ngất”, đột nhiên anh ta kêu lên.
Tôi c