
ạm tới gương mặt ông đã thấy thật khó rời. Không rõ vì một nguyên
nhân nào đó, phảng phất như từng gặp ông ở một nơi nào đó, ông khiến tôi có cảm
giác thật gần gũi, rất tôn trọng. Trong lòng tôi tràn ngập một tình cảm rất lạ
đối với ông.
Song những suy nghĩ vẩn vơ như ảo giác đó rất ngắn
ngủi.
Vừa quay lại hiện thực, tôi vẫn là một đứa con gái tha
hương ngồi bên đống lửa cùng một người lạ cùng chờ đợi. Và nằm bên cạnh chúng
tôi là một hòa thượng cùng tương ngộ trong chuyến hành trình này bởi một hình
thức rất bi kịch. Ba người lạ cùng tụ lại với nhau trong một lần gặp không may
mắn, chỉ như vậy mà thôi.
Tôi nhỏm dậy, đi gần về phía hòa thượng, ngồi xuống
bên ông. Chiếc tay nải ông đeo đã được mở ra khi giúp ông lau máu, phủ áo. Bên
trong có một cuốn kinh thánh, một chiếc bát gỗ, một bộ cà sa sạch. Tất cả chỉ
có vậy.
Theo Đường Cương nói: Ở Xuyên Tây, đặc biệt là nơi
chúng tôi muốn tới có rất nhiều dân tộc Tạng sinh sống, những người thuộc tộc
Hán như anh trở thành dân tộc thiểu số. Nơi có người tộc Tạng sinh sống rất tự
nhiên có không ít chùa chiền và hòa thượng theo phật giáo Tây Tạng. Và giờ đây,
chúng tôi hiện đang dừng ở ráp gianh vùng đó, hẳn vị hòa thường này cũng là hòa
thượng nơi đó vừa đi xa về. Có thể ông đang trên đường đi hóa nguyện, cũng có
thể đang vội về chùa. Không thể biết được tên tuổi và lai lịch của ông. Những
hòa thượng lang thang như ông như thể cọng cỏ bay theo gió, trầm lặng, không
được người ta chú y, nhưng tới đâu cũng bình lặng như vậy. Như thể bất cứ nơi
nào đối với họ cũng xa lạ hoặc thân thiện như nhau, đâu đâu cũng là cảnh màn
trời chiếu đất.
Chiếc xe đạp của vị hòa thượng vốn đã rất cũ kĩ. Sau
khi bị đâm, nó hoàn toàn trở thành một đống phế thải, nằm cùng chủ nhân đang
chảy máu, khiến người ta không nỡ nhìn.
Sờ tay vị hòa thượng lạnh như băng, nước mắt tôi lại
tuôn ra. Tôi nghĩ bụng, ông già xa lạ trước mặt này đã chết thực rồi.
“Không biết có nên hỏi không?”. Một lúc sau, Đường
Cương cất tiếng, phá vỡ không khí trĩu nặng, “Tôi cảm thấy hình như trước đây
cô cũng từng gặp qua cảnh hôm nay”.
Tôi im lặng, đi tới bên con chó đang nằm nghỉ, thò tay
khẽ vuốt ve đầu nó. Nó lập tức tỉnh giấc, thoắt một cái đã ngồi dậy, cảnh giác
quan sát xung quanh. Sau khi xác định không có gì khác thường, nó mới trầm ngâm
ngồi bên tôi, ngáp một cái rõ dài, rồi lại nằm bẹp xuống, gác đầu lên hai chân
trước, nhưng mắt vẫn mở to. Tôi thấy nó nhìn vị hòa thượng rất lâu.
Tôi vuốt ve đầu nó, lấy mấy miếng bánh gạo nướng còn
sót lại trong ba lô, đưa cho nó, rồi nói với Đường Cương, mắt vẫn không nhìn
anh: “Đúng vậy, từng gặp phải”.
Mắt anh ta mở to: “Thật sao? Hẳn nào, tôi thấy lúc nãy
nom cô rất xúc động. Hình như trong tim cô có cái gì đó vừa bị kích động”. Anh
ta lại gật đầu, “Thì ra là vậy”.
Tôi hầu như không nghe thấy anh ta nói gì, chỉ mải
ngắm ráng chiều cuối cùng nơi chân trời và không ngừng tưởng tượng ra hình ảnh
bố tôi đang bay bay trong một thế giới khác. Đối với tôi, đó là một thế giới
không tài nào chạm tới nổi, không thể hiểu được, nhất định là nó phải có gió
phe phẩy, có hương hoa nhàn nhạt, có rất nhiều mây trắng như kẹo bông. Còn gì
nữa nhỉ? Tôi không thể nghĩ ra nổi, có lẽ có cả những thứ đen tối và đau khổ
nữa. Không có một thế giới nào mà chỉ có một gương mặt, đen và trắng, vui và
buồn. Chúng hầu như đều tồn tại ở tất cả mọi nơi như một cặp song sinh.
Tôi vừa tò mò vừa đau buồn về cuộc sống của bố tôi
trong thế giới đó. Ông sẽ bay trong không trung từng phút từng giây sao? Ông
làm thế nào để đối phó lại với những hỉ, nộ, ái, ố của mình?
Ông cần phải lí giải, phán đoán, thậm chí là chấp nhận
ra sao về mọi thứ xảy ra ở thế giới này? Còn cả vụ tai nạn nữa. Nhất định ông
biết rõ người đâm ông là ai. Vậy ông có cảm giác gì về người đó?
“Có thể mạo muội hỏi một chút, trong quá khứ của cô
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Đường Cương cắt đứt những suy nghĩ của tôi.
Tôi giơ tay gạt mấy lọn tóc bị gió thổi lõa xõa, ho
một tiếng, ôm chặt hai đầu gối trong màn đêm ngày càng dày đặc. Tôi thấy Đường
Cương cứ nhìn tôi mãi đầy nghi ngờ, nên quay sang nhìn kĩ anh ta một cái. Lần
đầu tiên, tôi phát hiện thấy anh là một người đàn ông tuấn tú, nước da ngăm
đen, các đường nét trên mặt rất rõ ràng, đôi mắt rất thẳng thắn và đầy chất lửa
của người miền Tây. Tôi nhìn anh hồi lâu, đột nhiên có cảm giác như quen biết
đã lâu, rồi tôi nhanh chóng quay mặt đi.
Tôi hít một hơi sâu, cuối cùng cố gắng nói bằng một
giọng thật bình tĩnh, “Hơn mười năm trước, bố tôi chết trong một tai nạn”.
“Xin lỗi”, anh thông cảm nói.
“Không có gì”, tôi bình thản đáp và không muốn nói
tiếp về đề tài này nữa.
Đúng lúc đó, từ xa đã vẳng tới tiếng còi xe cảnh sát
và xe cứu thương. Chúng tôi vội vàng đứng dậy, ngó về phía có tiếng còi. Chỉ
thấy phía trước một đám bụi mù, ánh đèn xe nhấp nháy như con lân tinh. Tôi ôm
chặt hai vai, tự nhiên thấy căng thẳng.
Xe dừng lại trước mặt chúng tôi. Hai cảnh sát nhảy
xuống xe, hai nhân viên y tế khênh cáng xuống. Một viên