
“Im đi”, tôi quát to, rồi chỉ vào bác tài, “Bác xuống
đây!”.
“Cô là ai?”, bác tài xế nhổ toẹt một bãi nước bọt
xuống sàn xe, “Tại sao tôi phải nghe cô?”.
“Bác trốn cũng không xong đâu”. Tôi tức giận tới run
người, rồi phát hiện thấy mình đang lôi điện thoại ra, bắt đầu bấm số 120 gọi
xe cấp cứu. Gọi thông rồi, khi đầu dây bên kia hỏi tôi đang ở đâu, tôi đang
ngần ngừ thì phát hiện thấy Đường Cương đứng bên tôi. Vừa định đưa điện thoại
cho anh, chiếc di động trong tay tôi đột nhiên bị một người giật lấy.
Tôi không hề chuẩn bị, quay lại nhìn, thì ra là một
hành khách cùng đi. Đó là một người đàn ông nom cũng chưa đứng tuổi, nhưng mặt
đầy vết sẹo, miệng ngậm một điếu thuốc. Tay anh ta
lật qua lật lại chiếc điện thoại của tôi, như thể sắp ném nó đi bất kì lúc nào.
Tôi tức giận và kinh ngạc nhìn anh ta, chưa hiểu tại
sao anh ta lại làm vậy. Tôi chỉ tay về phía anh ta: “Trả lại điện thoại cho
tôi!”. Lộ Phong Thiền đứng bên cạnh tôi, lông lá dựng đứng, cổ họng gầm gừ, như
sắp lao xổ ra cắn người kia.
“Được thôi”, anh ta liếc tôi, lại liếc con chó, “Nhưng
cô không được gọi điện thoại cho cảnh sát, bệnh viện, bất kì ai cũng không được
gọi”.
“Tại sao?”, tôi thực sự không thể tin nổi tai mình.
“Chẳng tại sao cả. Làm người cũng không thể quá thật
thà. Người ta đã chết rồi, trốn được thì trốn. Chúng ta đều vội lên đường, nếu
cảnh sát hoặc xe cấp cứu tới, chúng ta sẽ bị muộn bao lâu nào? Thời gian của
mọi người, cô không thể lãng phí!”, anh ta nói từng câu từng chữ rất rõ ràng.
Lúc này cuối cùng tôi cũng hiểu rõ, nhưng không nói
nổi thành lời. Tôi thấy rõ mình đang run lập cập, có cái gì đó rất lạnh, xọc
thẳng vào xương cốt tôi.
Tôi cầu cứu nhìn mấy chục hành khách khác đang vây
quanh, nhưng họ đều quay đi, hoặc nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm. Mấy người đi
lên xe, bắt đầu đập cửa sổ, oán trách rất lớn tiếng: “Xem cái đống chết tiệt
kìa, mẹ kiếp, rốt cuộc còn phải mất bao lâu mới tới nơi đây. Thời gian là vàng
bạc, là sinh mạng. Chúng ta không thể để lỡ được”.
Tôi hầu như không thể thở nổi.
Câu chuyện có ý nghĩa châm biếm nhất đang diễn ra
trước mắt. Mấy người kia mồm nói thời gian là sinh mạng, nhưng không phải chúng
ta vừa nhìn thấy một sinh mạng vừa ngã xuống ngay trước mắt sao? Tại sao chúng
ta không thể gánh lấy trách nhiệm phải làm? Chí ít cũng phải tôn trọng một chút
với ông hòa thượng già đáng thương chứ? Có lẽ còn cứu được ông ấy, chỉ cần
chúng ta tranh thủ thời gian đưa ông ấy đi bệnh viện, ông ta có thể sống được…
Đúng vậy, tất cả đều là có thể, nhưng lẽ nào chúng ta không nên vì một chút “có
thể” đó để gắng hết sức mình?”.
Lúc này Đường Cương đứng sát tôi, đặt tay lên vai tôi
như an ủi. Nước mắt tôi lại tuôn ra từng giọt lớn.
“Thế này nhé”, anh vỗ vỗ vai tôi, mãi hồi lâu mới cất
tiếng, “Tôi và cô ở lại lo chuyện cho vị hòa thượng”.
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Qua hàng nước mắt, nhìn
thấy một gương mặt cương nghị và lương thiện. “Dù sao, tôi cũng có thời gian”,
anh ta nói bằng giọng bình thản, nhìn một lượt những người xung quanh.
Tôi quyết định tin vào trực giác của mình, như vậy
thôi, cùng anh ta ở lại lo liệu chuyện hậu sự cho vị hòa thượng.
Lúc này đã là khoảng sáu giờ tối, chúng tôi ngồi bên
đường chờ xe cấp cứu và xe cảnh sát tới. Đường chân trời phía Tây điểm ráng
chiều, không gian dần biến thành màu xanh nhạt. Con đường trước mặt không ngớt
xe qua lại, cuốn theo bụi bay mù mịt. Những con đường đã chạy qua đều là đường
rải nhựa, nhưng tới khúc này đột nhiên lại biến thành đường đất xen lẫn đá vụn.
Theo cú điện thoại ban nãy, phải nửa giờ nữa, xe cảnh
sát và xe cấp cứu mới tới nơi.
Gió thổi vù vù, cái rét chiều tối tháng năm vẫn buốt
giá. Tôi không khỏi vài lần rùng mình vì lạnh. Áo khoác của tôi đã đắp lên ngực
vị hòa thượng. Có lẽ nó không còn tác dụng với ông ta, nhưng tôi vẫn làm như
vậy, bất chấp lời khuyên ban nãy của Đường Cương. Làm như vậy, về tâm lí tôi
cũng phần nào được an ủi. Đường Cương đứng bên cạnh chú ý thấy tôi lạnh, không
nói thêm câu nào, cởi luôn áo khoác của anh, khoác lên vai tôi. Tôi cũng không
nói, chỉ lặng lẽ đón nhận lòng tốt của anh.
Rồi anh đi về phía sườn núi phía sau chúng tôi, đi một
đoạn không xa thì dừng lại. Tôi chú ý thấy anh cúi xuống, nhặt nhạnh gì một lúc
rồi quay lại, trong tay là một nắm cành cây khô.
Tôi lặng lẽ nhìn anh chụm củi thành một đống, lấy bật
lửa ra đánh lửa. Không khí khô và gió lớn làm củi bùng lên rất nhanh. Ngọn lửa ấm
áp nhảy nhót như đám thú con, hoạt bát tinh nghịch. Không khí nặng nề tang
thương ban nãy trong chớp mắt đã tan biến.
“Ngồi xuống đi”, anh gọi, lấy tay chỉ một nơi khuất
hướng gió.
Tôi dịch sang đó, lại nhìn thấy vị hòa thượng nằm bên
cạnh. Nom ông rất gầy, nửa thân trên hoàn toàn lọt thỏm trong chiếc áo khoác
trắng của tôi. Những vết máu trên mặt đã được tôi dùng khăn giấy ướt lau sạch.
Mắt ông vẫn nhắm nghiền, bên miệng hình như vẫn đọng lại nụ cười mong manh. Cả
gương mặt ông có sự tĩnh lặng và thanh bình như ru ngủ rất đặc biệt. Ánh mắt
của tôi vừa ch