
ấy khẩu cung, rồi đối chất với tội phạm.
Tới mục cuối cùng, tôi rất căng thẳng, nhưng bác Dương – viên cảnh sát hòa nhã
– đã động viên tôi. Cuối cùng tôi cũng can đảm đi đối chất. Những gì trải qua
đêm đó lại một lần nữa được lật lại. cái nắm tay cầm bằng sắt mà tôi sử dụng
làm vũ khí phòng thân lúc đó được cất trong một bao ni lông. Tôi không dám
nhìn. Tôi cũng không muốn nhìn tên phạm nhân đầu quấn băng trắng. Không ngờ một
kẻ thấp lùn như gã lại ẩn chứa nội tâm đầy bạo lực như vậy.
Nhưng tôi đã thắng gã. Nghĩ tới đây, đột nhiên tôi ý thức được trong cơ thể
mình ẩn chứa một sức mạnh mà từ trước tới giờ tôi vẫn chưa phát hiện ra. Sự
việc lần này có lẽ đã giúp phơi bày một tôi hoàn toàn mới.
Tôi giữ vững tinh thần, lần lượt trả lời từng câu một. Con chó nằm bên cạnh
tôi, vì nó cũng đóng một vai quan trọng trong vụ án. Nhưng khi tên tội phạm kể
tới đoạn tôi lấy cái nắm tay cầm đập lên đầu gã, không biết từ đâu có tiếng một
người đàn ông vọng tới, nói rằng: “đánh vào đầu nó”, tôi lập tức phủ nhận.
“Tôi không nghe thấy”, tôi nói.
“Tóm lại có người thứ ba tại hiện trường hay không ? Một người đàn ông ấy”,
cảnh sát hỏi.
“Không có”, tôi nghĩ rằng mình nói thật. Linh hồn của bố tôi không thể nói
thành “một người đàn ông” được.
Cảnh sát lại hỏi tên tội phạm cùng một câu đó. Gã cũng khá thành thực, trả lời
rằng quả thực không có người đàn ông như vậy. Nhưng gã có nói sau khi bị tôi
đánh ngất đi, không biết rõ những chuyện tiếp theo.
Cả quá trình tiến hành nhanh hơn tôi dự kiến. Cuối cùng, họ thông báo cho tôi
tên tội phạm này mấy tháng sau sẽ bị xử tại Đông Bắc vì mấy tội nặng, cần có
tôi tham gia làm nhân chứng lúc đó.
“Được”, tôi đáp rất đơn giản, rồi thở phào như trút được một gánh nặng. Tuy
cảnh sát rất thân thiện, hòa nhã với tôi, nhưng Sở cảnh sát cũng giống như bệnh
viện, nếu không cần lui tới thì không nên tới.
Cữ ngỡ mọi việc đều kết thúc, không ngờ trước khi ra khỏi Sở cảnh sát tôi còn
có một buổi họp báo. Sau khi được họ đã hứa là không chụp ảnh và tiết lộ tên
tuổi thật của tôi, tôi mới yên tâm dắt con chó vào phòng họp.
Các phóng viên hình như rất thích tôi và con chó. Một cô gái trẻ từ Thượng Hải
và một con chó có quấn vòng chống cắn người màu xanh nhạt. Giới truyền thông
liệu có thể tìm ra những gì ngọt ngào hơn chủ nhân câu chuyện không ? Những câu
hỏi họ đưa ra cũng rất thân thiện, phần lớn hỏi về tình hình lúc đó, sao tôi có
được lòng dũng cảm như vậy… Cuối cùng, một phóng viên khá duyên dáng hỏi: “Nghe
nói cô từ Thượng Hải qua Trùng Khánh là có một nguyên nhân rất quan trọng. Phải
chăng cô đi tìm một người có liên quan mật thiết tới số phận của cô?”
“Chuyện riêng tư, không thể tiết lộ”, tôi nói. Rồi nhìn bác Dương như cầu cứu.
Ông tuyên bố buổi họp báo kết thúc.
Cảnh sát Dương và viên cảnh sát trẻ Tiểu Vương đưa tôi đi ăn trưa. Trên đường
đi, bác xin lỗi tôi về chuyện vừa rồi và nói, lúc đầu cho rằng tôi có thể tận
dụng sức mạnh truyền thông báo chí để tìm kiếm người mà tôi cần tìm. Nhưng thực
ra việc tôi cương quyết từ chối là rất đúng. “Cô là một đứa con gái có ý chí”,
bác vỗ lên vai tôi. Tôi biết bác rất quý mến tôi. Có lẽ bác cũng có một đứa con
gái lớn như tôi? Tôi nghĩ như vậy, nhưng không hỏi.
Xin xỏ mãi tới chiều, tôi cũng được xuất viện. Trước khi ra viện, tôi được cung
cấp một số vitamin tăng sức đề kháng và thuốc mỡ chống viêm cùng bông băng. Dù
nhóm bác Dương ra sức khuyên tôi ở trong nhà nghỉ của cảnh sát, mọi ăn ở đều
miễn phí, nhưng tôi vẫn kiên quyết cùng con chó sang ở một khách sạn năm sao ở
đó cho phép khách ở được mang theo vật nuôi.
Mấy ngày sau khi rời Thượng Hải vất vả hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Chặng
đường phía trước còn dài, tôi phải cố gắng giữ sức khỏe và tinh thần để tới Tứ
Xuyên tìm cho bằng được bạn trai. Khách sạn năm sao không chỉ bảo đảm phục vụ
chu đáo, mà quan trọng hơn là tôi cần có một không gian riêng tư an toàn, không
muốn bị làm phiền trước khi rời Trùng Khánh.
Khi làm thủ tục nhận phòng, tôi đưa cho lễ tân khách sạn chứng minh thư của tôi
cùng bảng đăng kí đã điền sẵn. Thoáng một cái, tôi lại nhìn thấy tấm hình chụp
chung giữa tôi và Triết kẹp trong ví. Triết cũng như tôi, khi ra khỏi nhà rất
thích tìm tới khách sạn năm sao. Tôi rút tấm hình ra, đưa cho cô nhân viên lễ
tân, hỏi đã từng gặp người này chưa. Cô ta nhìn kĩ, lắc đầu nói chưa. Tôi cám
ơn cô, rồi cẩn thận cất tấm hình vào ví.
Xem ra, nơi có thể tìm thấy anh ấy nhất chính là vùng quê Đan Ba của anh.
Nhân viên khách sạn giúp tôi đặt vé ô tô trưa ngày mai tới huyện Đan Ba. Xe
chạy khoảng 9 tiếng, nhưng không có giường nằm, chỉ có ghế ngồi. Tôi cũng không
để tâm, bụng nghĩ cuối cùng cũng tới được nơi cần đến, lòng không khỏi vui
sướng.
Tôi check mail trong phòng dịch vụ khách sạn, vẫn không thấy bóng dáng Triết.
Tôi thất thần, đầu óc trống rỗng, rơi vào cảnh giới không vui cũng không buồn.
Mãi lâu sau tôi mới định thần lại, quyết định gọi điện cho bố mẹ anh.
Cầm tờ giấy ghi số điện thoại và địa chỉ nhà bố mẹ anh, tôi bấm máy theo