
ép linh kiện thành một chiếc xe đạp, rồi ôm tôi
cho ngồi lên going xe phía trước, đèo tôi quành đi quành lại trong ngõ. Hoặc
ông đội tôi lên đầu, rồi đặt tôi tụt xuống bờ vai rộng rãi của ông, đưa tôi đi
chơi phố. Bất kể là bạn năm tuổi hay năm mươi tuổi, hình ảnh bố trong trái tim đứa
con gái vĩnh viễn luôn là một anh hùng.
Trước khi bố tôi qua đời, Thượng hải vẫn chưa có những tiệm hàng của Nhật bản
như Lawson mở liên tục hai mươi tư giờ trong suốt bảy ngày trong tuần. Tôi lấy
làm lạ và thú vị khi nghe ông nói về cụm từ 24/7. Quả thực, ông đã theo kịp
thời đại.
Tôi lặng lẽ đắm đuối nghĩ về những cách thức không ngờ mà bố gửi gắm suy nghĩ
cho tôi.
Một lát sau, tôi hỏi tiếp: “ Bố ơi, bố có thể đoán được giữa con và Triết có
kết cục tốt lành không ?”, thực ra đây là câu mà tôi muốn hỏi từ lâu.
Im lặng.
Để tránh cảnh khó xử, tôi lôi một miếng bánh nướng trong túi du lịch ra, khua
khua trước mặt con chó. “ Không có loại bỏng ngô bố vẫn mua cho con hồi bé”, bố
tôi đột nhiên phá vỡ im lặng, đánh giá bằng giọng chắc nịch.
Con chó vươn mõm ra ngoạm lấy miếng bánh và nhanh chóng nhai rau ráu. Không khí
tỏa mùi thơm rất quen thuộc, khiến người ta nhớ lại về tuổi thơ, về đất, về
cuộc sống bình dị và hạnh phúc trong ngõ nhỏ. Tôi nhắm mắt, phút chốc cảm thấy
thực ra cuộc sống đối với tôi không tệ. Người bố thân yêu có thể trở về như vậy
với cách thức thật thần bí. Trên thế gian này có mấy người được may mắn như
tôi?
Thậm chí tôi cũng không nỗ lực muốn biết kết cục giữa tôi và Triết. Vì vạy câu
nói cuối cùng của bố tôi “ Bố biết, nhưng con phải tự đi tìm đáp án sau khi đi
hết chặng đường này” cũng nằm trong dự đoán của tôi.
Vài tiếng sau, trạm thứ hai – Trùng Khánh – đã tới.
Mười một rưỡi, đêm khuya mệt mỏi, tại một thành phố xa
lạ. Dưới ánh đèn đường yếu ớt, nhìn thứ gì cũng giống như đang mơ. Tôi và con
chó như hai kẻ mộng du tới bến xe taxi ngoài bến xe ô tô, chờ đám người trước
mặt chia thành bốn,năm khúc qua hàng rào, xem chừng phải đợi tới hai mươi phút
mới đến lượt.
Tôi vác chiếc ba lô nặng trĩu, tựa lên hàng rào, khẽ nhích từng bước một theo
dòng người. Con chó cũng không khá hơn bao nhiêu, mõm nó lọt thỏm trong chiếc
vòng nhựa màu xanh nhạt đề phòng cắn người, xem ra nó cũng bất lực với thành
phố mới tới này.
Lúc này, có tiếng một người đàn ông mang thổ âm Đông Bắc hạ giọng hỏi: “Ai đi
taxi không? Không cần xếp hàng, cứ đi thẳng ra đây”. Mấy hành khách bắt đầu hỏi
anh ta giá. Người đàn ông đó hình như đưa giá quá cao, sau một hồi mặc cả, anh
ta không lôi được khách nào. Lúc này anh ta nhìn thấy tôi, liền bước tới hỏi tôi
đi đâu. Từ khi vấp phải chuyện Lí Phương kéo khách ở bến xe Nghi Xương, tôi rất
cẩn thận, không thèm để tâm tới lời mời gọi của anh ta.
“Cô ơi, cô đứng xếp hàng như vậy rất mệt. Cô cứ nói địa điểm cần đến, tôi lập
tức đưa cô đi là xong”. Anh ta vẫn không buông tha, tiếp tục thuyết phục. Mãi
cho tới khi thấy tôi vẫn thờ ơ, anh ta lục túi áo sột soạt tìm kiếm một lúc rồi
giơ ra một vật trước mặt tôi. Tôi liếc qua, là một bằng lái xe.
“Cô cứ yên tâm, tôi không phải là người xấu”, anh ta nói giọng rất nặng.
“Xe taxi của anh có đúng là xe của hãng không?”, tôi mở miệng, có phần vẫn chưa
yên tâm về người đàn ông ngoại tỉnh thấp tì này. Trên người anh ta có mùi gì đó
rất quái lạ, không phải là mùi nghèo khó nhưng sạch sẽ. Nó giống mùi những con
bọ xám bám leo lên góc tường vào mùa mưa, khiến người ta vừa thương hại vừa ghê
tởm.
“Không phải”, anh ta thực thà đáp, “Nhưng tôi đảm bảo cô sẽ hài lòng. Chỉ cần
nói cô muốn đi đâu”.
Tôi buột miệng nói tên một khách sạn năm sao hỏi được từ lễ tân khách sạn ở
Nghi Xương.
Anh ta gật đầu, giơ tay đỡ hành lí cho tôi, miệng nói: “Tôi biết rồi, ngay trên
đường Trung San Tam thôi. Để tôi đưa cô đi, mười phút thôi”.
Tôi vội vã né tránh, “Làm cái gì thế? Làm cái gì thế? Chắc gì tôi đã để anh đưa
tôi đi. Mười phút, anh lấy bao nhiêu tiền?”
“Chẳng phải cô còn con chó sao, tính cả thảy 50 đồng, không nhiều đâu”.
Đột nhiên anh ta rất tò mò về cái vòng chống cắn người của Lộ Phong Thiền, liền
thò tay sờ. Con chó hất mạnh đầu, đớp về phía anh ta một cái, anh ta giật mình,
vội vã rụt tay về.
Lúc này đám người xếp hàng trước mặt tôi bỗng nhốn nháo, hình như có người cãi
nhau rồi đánh nhau. Đám đông hét ầm lên “Đánh nhau rồi” rồi chen nhau lùi lại,
nhưng bị hàng rào cản lại. Kẻ xô người đẩy loạn xạ, tiếng kêu khóc chửi bới
không ngớt.
Tôi và con chó vội vã lui lại, không ít người đã nhảy qua hàng rào, xung quanh
người đàn ông ban nãy thoắt cái đã đầy người. Tôi ngó lung tung, không hề chuẩn
bị trước cảnh tượng lộn xộn này, ra sức sờ con Lộ Phong Thiền để trấn tĩnh lại.
Không ngờ lần đầu tiên tôi tự tới miền Tây này lại vô dụng như vậy.
Lúc này, người đàn ông nọ lại xuất hiện trước mặt tôi, “Thế nào cô nghĩ kĩ
chưa? Rất nhiều người muốn lên xe của tôi, nhưng vừa nãy tôi nói giá với cô
trước, nếu cô muốn đi, tôi ưu tiên cho cô”.
“Được rồi, anh nói là năm mươi đồng, 10 phút là đến nơi đấy nhé”. Quả thực