
i, bà ấy là một nhân vật quan trọng, dù
cho cả hai đều không cảm thấy”.
Tiếng của bố nghe có vẻ rất đắc ý. Tôi hoàn toàn có
thể hiểu được. Nếu đột nhiên tôi được tiết lộ với người khác về thông tin độc
nhất vô nhị mang tính bùng nổ này, nhất định tôi cũng có khẩu khí như vậy.
Tất nhiên bạn có thể tượng tượng ra cảnh tôi vô cùng kinh ngạc sau khi nghe bố
tôi tiết lộ bí mật. Thì ra là vậy. Nhưng, thực sự như vậy chăng?
Khi nỗi ngờ vực vừa lướt qua đầu tôi, bố tôi lập tức
lại an ủi: “Cứ nghĩ xem tại sao con Lộ Phong Thiền lại xuất hiện một cách bí ẩn
vào nhà con. Rồi chiếc bật lửa của Triết mà con nhặt được tại quầy bán báo gần
chung cư ở Thượng Hải, còn chiếc khăn mùi xoa của Triết rơi trên con đường bên
cạnh tiệm trà nữa chứ…”.
Tôi chớp chớp mắt, “Nói vậy lẽ nào cũng đều liên quan
tới bà ngoại Triết?”.
“Con phải biết rằng những người như bố dù linh hồn
trôi dạt ở một thế giới khác nhưng vẫn có thể làm được rất nhiều vậy, nhiều hơn
cả các con tưởng đấy. Chẳng hạn như, chúng ta có thể làm cho một người tình cờ
bị rơi đồ hoặc tự nhiên nhớ tới một ai đó, hoặc khiến người ta đột nhiên gọi
điện thoại cho một người đang âm thầm chờ đợi. Con đã từng xảy ra chuyện đang
nhớ đến ai đó thì đột nhiên người ta gọi điện tới cho con không?”.
Bố tôi không trả lời thẳng câu hỏi của tôi, nhưng tôi
nghĩ đáp án sẽ là: đúng thế, bố tôi và bà ngoại Triết ở một thế giới khác đã
làm rất nhiều chuyện trong chuyện tình cảm của tôi và Triết, còn nhiều hơn cả
sức tưởng tượng của tôi.
“Thôi, nói sang chuyện chính nhé”, bố tôi tiếp tục
nói. Giọng ông như thể chuyện chúng tôi vừa nói ban nãy không phải là chuyện
chính. Tôi bất mãn chớp chớp mắt.
“Ngày mai con và Triết đi rồi, chặng hành trình này sẽ
kết thúc. Cho tới giờ, con thấy ra sao?”. Lúc này giọng bố thật nghiêm nghị,
khiến người ta phải nhớ ra bố từng là giáo viên hơn hai mươi năm.
“Cảm giác rất tuyệt”, tôi đáp rất thành thực, “Như thể
đã học được rất nhiều kiến thức mà trước đây đã xao lãng. Về tình cảm, về quan
hệ giữa con người với con người, về cách đối mặt với hiểm nguy và đưa ra sự lựa
chọn đúng đắn…”. Tôi nhìn ra cửa sổ, hướng về con đường vắng tanh không một
bóng người, trong khi vẫn giả bộ thì thầm điện thoại. Cô nhân viên phục vụ lại
vừa liếc về phía tôi.
“Bố mừng cho con”, bố tôi lại hạ giọng, “Từ đầu chuyến
đi, bố có hơi lo, còn nhớ lúc nhỏ con rất ốm yếu, lại được bố mẹ yêu chiều,
không khỏi có tính hơi kiêu căng. Sau này dù bố mẹ không ở bên cạnh nữa, nhưng
đã có Triết cũng rất yêu thương con, con vẫn là một công chúa Thượng Hải. Lần
này từ Thượng Hải tới Xuyên Tây, con đã thực sự nếm không ít cay đắng. Tuy có
bố và Lộ Phong Thiền giúp đỡ, nhưng con cũng phải dựa vào chính mình, tin tưởng
vào mình và cuối cùng đã chiến thắng chính mình. Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi,
con đã trưởng thành. Bố kiêu hãnh vì con”.
“Bố…”, giọng tôi có phần nghẹn ngào, “Cám ơn bố”.
“Ngụy, con gái của ta, cuộc đời là một bài học dài,
hãy tiếp tục cố gắng nhé”. Rồi bố vội vã nói, “Bố đi đây”.
“Con chào bố”, tôi đáp nhỏ.
Tôi đặt điện thoại xuống, bắt đầu uống trà. Vừa uống
được vài ngụm, Lộ Phong Thiền sán lại gần tôi, liếm tay tôi. Tôi ngầm hiểu có
thể bố lại quay lại, liền cúi đầu xuống, quả nhiên giọng bố tôi khe khẽ cất
lên: “Này, suýt nữa quên không nói, con sắp phát hiện ra mình đang có thai
đấy”.
“Cái gì?”, tôi nhảy lên như bị con gì cắn, luống cuống
đánh đổ cả tách trà trên tay, làm ướt đẫm quần áo một mảng, cũng may tách trà
không vỡ.
Cô phục vụ rốt cuộc cũng tìm được cơ hội lại gần tôi.
Cô ta nói tôi không cần lo lắng rồi đưa cho tôi một tập khăn giấy, rồi nỗ lực
lau bàn. Tôi chỉ muốn nhanh chóng nối tiếp cuộc trò chuyện với bố tôi. Tôi rất
muốn biết thêm nhiều thông tin.
Sau khi nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm được toilet,
tôi lập tức dắt chó vào theo. Đây là toilet dùng chung cho cả nam và nữ. Tôi
khóa cửa lại, ngồi xuống trước mặt Lộ Phong Thiền, hai tay ôm mặt nó. Nó bình
thản nhìn tôi.
Tôi cuống lên hỏi: “Bố, lúc nãy bố vừa nói gì?”. Chờ
một lát, không thấy trả lời. Tôi cắn móng tay, nhẫn nại ngồi chờ, rồi quyết
định rằng bố tôi đã bay rồi.
Ông thoắt ẩn thoắt hiện như làn gió, để lại cho tôi
nỗi ngờ vực và hưng phấn vô biên. “Con sắp phát hiện thấy đang mang thai sao?”.
Câu hỏi nghe thật nực cười. Lẽ nào đó cũng là một quyết định đã sắp sẵn? Nếu
đúng như vậy, ai thay tôi làm quyết định đó? Bố? Bà ngoại Triết? Hay ông chủ
nào trên thiên đường?
Đầu óc tôi hỗn loạn trong bầu không khí không mấy
trong sạch ở toilet. Tôi vội vã tới bồn nước rửa tay, vặn vòi nước, khỏa nước
lên rửa mặt. Trên tấm gương phản chiếu một gương mặt không thể thấy rõ có biểu
hiện gì. Tôi quyết định tự cười mình, rồi đi ra.
Chẳng mấy chốc, Triết đã quay lại tiệm trà, nói rằng
những thứ mua được đều xếp gọn trong xe. Bình đun nước nóng bằng năng lượng mặt
trời sẽ được nhân viên bán hàng dùng xe chuyên dụng chở đến tận trường học ở
Đại Trại Thôn, dự tính hôm nay có thể mắc xong. Bữa trưa với Đường Cương cũng
đã hẹn sẵn ở một nhà hàn