
thăm trường tiểu học Đại Trại Thôn
theo thông lệ mỗi tháng một lần. Phật sống Li Thố quyên góp giúp đỡ cho các học
sinh có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn. Lần này, ông lại mang tới một lô sách, một
thùng táo. Nhìn lũ trẻ vừa hát, vừa chơi trò chơi trên sân, tay lại cầm mấy
trái táo, những nếp nhăn trên gương mặt ông dưới ánh chiều tà như dãn ra, bừng
sáng nụ cười.
Triết cho chuyển hết các thùng loa, bóng rổ, sách vở
và quần áo vào văn phòng nhà trường, rồi lại tới kí túc xá học sinh kiểm tra.
Lỗ thủng trên cửa sổ đã được anh mời thợ trong thôn sửa xong sáng nay. Anh thở
phào, nom rất hài lòng.
Rồi chúng tôi lại trở lại sân chơi. Trác Mã đến trước
đám học sinh, kêu cậu học sinh nhỏ nhất là Đăng Châu biểu diễn một bài hát tặng
Phật sống và chúng tôi. Thoạt đầu, cậu bé rất ngượng, nhưng đám bạn xung quanh
bắt đầu vỗ tay, kêu to “Đăng Châu, lên đi!”. Cuối cùng, cậu cũng hát, vừa hát
vừa nhảy, hai tay xòe lên xòe xuống như một con chim non đang bay, giọng cậu
nghe non nớt nhưng khá vang.
Cậu hát một bài dân ca dân tộc Tạng. Triết dịch cho
tôi nghe, đại y nội dung như sau: “Quả núi nhỏ như cái lọ bằng vàng, trên núi
tuy không có chùa, nhưng phong cảnh đẹp đủ khiến tôi lưu luyến. Tây Hải trong
như gương soi, tuy biển không có rồng, nhưng nước biển xanh ngắt khiến rôi mê
mẩn. Mặt trời vàng phương Đông tuy đã lấp lánh xuống núi, nhưng hơi ấm của bạn
mãi trùm lên người tôi”. Tuy là đứa trẻ mồ côi, nhưng giọng ca của cậu bé không
hề mang chút bi thương, trái lại còn khiến người ta thêm hy vọng.
Chúng tôi ra sức vỗ tay khen hay.
Trên đường trở về, chúng tôi đều không nói chuyện.
Triết khe khẽ hát lại bài dân ca ban nãy.
Lúc này, mặt trời đã hoàn toàn xuống núi. Bầu trời
phía Tây còn giữ lại một cụm mây cuối cùng đẹp rực rỡ.
Đây là đêm cuối cùng của chúng tôi ở Xuyên Tây. Sáng
mai, chúng tôi sẽ lên xe về Thành Đô, rồi từ đó bay thẳng về Thượng Hải. Thực
ra Triết đang rất nóng ruột. Ngày nào công ty thiết kế của anh cũng gọi điện
giục giã về. Đây đang đúng giai đoạn công ty rất bận rộn. Là người hợp tác và
là nhà thiết kế chủ chốt, quả thực anh rất khó có thể vắng mặt.
Triết quyết định tạm để chiếc xe Volvo lái từ Thượng
Hải ở lại nhà bố mẹ. Rồi sau đó thuê người lái về Thượng Hải. Vì chúng tôi đi
máy bay, Lộ Phong Thiền vướng phải một số thủ tục rắc rối về vận chuyển hàng
không, đành phải ở lại đây, rồi theo chiếc Volvo về Thượng Hải sau.
Tôi để lại hết số đồ ăn của chó và thuốc men của nó
trong một chiếc làn mây. Mẹ Triết đã nhận lời chăm sóc nó. Đây là lần đầu tiên
tôi và nó tạm xa nhau, tuy chỉ vài ngày, nhưng cả hai đều thấy rất buồn, bữa
tối cũng ăn rất ít.
Sau bữa tối, Triết quyết định là lúc tặng quà cho bố
mẹ. Anh dọn bàn ăn sạch sẽ, mời bố mẹ ngồi chờ bên bàn. Rồi cả hai chúng tôi từ
trong phòng đi ra, cùng bê đủ các gói to gói bé, lần lượt đặt vào tay bố mẹ
Triết. Họ nhận hết, nét mặt lộ vẻ vui sướng.
Cuối cùng, tôi đặt bức tượng Phật bằng ngọc trước mặt
mẹ Triết. Quả nằm ngoài sức tưởng tượng của bà. Bà đứng dậy, tỉ mỉ vuốt ve pho
tượng, miệng không ngớt phát ra những tiếng than đầy kinh ngạc.
Triết đứng bên nói thầm với tôi: “Đạt được mục đích
rồi nhé!”.
Lòng tôi như bừng tỉnh, thấy đã đúng thời cơ liền chắp
tay khom lưng làm lễ với mẹ Triết một cái, rồi với bố Triết một cái, thành khẩn
nhìn họ, nói: “Thưa bác trai, bác gái, cháu quen Triết đã ba năm qua, xin cám
ơn hai bác luôn rộng lượng với cháu. Cháu biết mình chưa hoàn hảo, nhưng tình
cảm của cháu đối với Triết là chân thực một trăm phần trăm. Cám ơn hai bác đã
sinh thành và nuôi dưỡng anh ấy. Đối với cháu, anh ấy là thứ quí giá nhất”.
Triết đứng bên cạnh, thoắt một cái mặt đỏ bừng. Tuy bố
mẹ anh nghe không hiểu tôi nói gì, nhưng từ những biểu hiện của họ, có thể thấy
họ đã hiểu được y tứ mà tôi muốn diễn đạt. Triết húng hắng ho một tiếng và bắt
đầu hạ giọng dịch lại cho bố mẹ nghe.
Đầu tôi đột nhiên nhảy vọt ra hai chữ và một dấu chấm
than: “Vỗ tay!”. Tôi sững người, rồi nhanh chóng hiểu rằng bố tôi đã tranh thủ
thời cơ, kịp thời viết hai chữ đó vào đầu tôi. Tôi cũng không khỏi đỏ bừng mặt,
cúi đầu nhìn chân mình.
Đột nhiên tôi thấy một bàn chân đi lại về phía tôi,
nhìn dép đi ắt phải là mẹ Triết. Rồi tôi cảm thấy hai cánh tay gầy nhưng rắn
rỏi ôm chầm lấy tôi, và hơi ấm của mẹ vẫn còn vương mùi bùn đất. Tôi khẽ gọi:
“Mẹ!” và cảm thấy từng giọt nước mắt trên mặt mình rơi xuống bờ vai của bà.
Hôm nay là ngày tôi và Triết từ Xuyên Tây quay về
Thượng Hải, Lộ Phong Thiền tạm thời ở lại nhà bố mẹ Triết. Tôi đã ghi trong
nhật kí như vậy.
Sáng nay đột nhiên có mưa, chúng tôi vội vàng ăn bữa
sáng rồi từ biệt bố mẹ Triết và con chó, mang theo rất ít hành lí, lên chuyến xe
khách tới huyện. Qua lớp cửa kính xe, chúng tôi thấy bố mẹ Triết giương ô đứng
đó, Lộ Phong Thiền đứng bên cạnh.
Đúng lúc họ sắp vượt ra khỏi tầm nhìn của chúng tôi,
con chó đột nhiên vùng chạy, đuổi theo xe chúng tôi. Trong mưa, lông nó ướt
sũng, bết lại từng mảng trên người. Nhưng chiếc xe phóng nhanh dần, rốt cuộc
c