
gì đó, và
anh cũng tin rằng em hiểu làm thế nào để đối diện với phần sâu thẳm nhất trong
lòng”.
Đêm đó, tôi trở người suốt, không tài nào ngủ được.
Quay đầu nhìn Triết đang ngủ say bên cạnh, tôi khẽ trườn ra khỏi giường, vào
phòng tắm đóng chặt cửa. Lộ Phong Thiền đột nhiên lách vào không một tiếng
động. “Chà”, tôi ngồi xuống vuốt ve nó. Trực giác của tôi mách bảo bố đã về.
“Bố”, tôi gọi.
“Ngụy”, bố biết tâm sự của con”, bố dịu dàng nói. Tôi
ngồi co chân trên nắp bồn cầu, hai tay bưng mặt, thoắt một cái như biến thành
một đứa trẻ đau khổ hơn hai mươi năm trước.
“Nhưng con thực sự không thể tha thứ cho mẹ”, tôi nói
nhỏ.
“Bố hiểu”, bố tôi vẫn nói bằng giọng ôn hòa, “Nhưng
con sẽ làm được”.
“Như thế nào?”
“Hãy để sự tha thứ đi vào trái tim con”, bố nhấn mạnh,
“Còn nhớ câu bố đã nói ngay từ lúc đầu trên chuyến hành trình con đi Xuyên Tây
không? Bố đã từng nói con sẽ gặp dược bốn chân lí cuộc đời trên chuyến đi. Cuối
cùng, trên hai người mà con không ngờ, con sẽ học được chân lí thứ năm. Cũng
chính là chân lí khó nhất đối với con: “Tha thứ”. Mẹ con chính là một trong hai
người đó”.
Tôi không đáp. Chuyến đi khó quên đó cứ quay đi quay
lại nhanh chóng trong đầu tôi như một bộ phim quay chậm. “Thế bố có tha thứ cho
mẹ không?”.
“Mẹ không cần bố tha thứ”, bố nói nhanh, “Vì mẹ chưa
từng nợ bố điều gì”.
Câu trả lời của ông khiến tôi rất kinh ngạc, nhưng suy
nghĩ kĩ, có lẽ lời của bố cũng đúng. Năm mười sáu tuổi, bố tôi bất ngờ qua đời,
năm mười bảy tuổi, mẹ tôi lấy chồng tha phương. Khi chồng còn sống, mẹ là luôn
làm tròn trách nhiệm của một người vợ, cùng chồng dạy dỗ con cái, duy trì gia
đình có nền nếp trước sau. Xét về lí, quả thực bà không hề có chỗ nào có lỗi
với bố tôi.
Dường như bố đọc thấu tâm tư của tôi. Nắm đúng thời
khắc tôi có phần dao động, bố nói: “Bây giờ con đi ngủ đi, bố sẽ gửi cho con
một giấc mơ”.
Thấy tôi có vẻ không hiểu, bố bổ sung: “Bố bảo đảm
trong mười phút, con sẽ ngủ ngay, và sẽ thấy một giấc mơ. Trong đó sẽ tái hiện
cảnh liên quan tới mẹ con. Giấc mơ có dùng một số thủ pháp tượng trưng, không
phải mọi chi tiết đều giống hệt như thật. Nhưng con có thể dễ dàng đoán ra được
câu chuyện này sẽ mách bảo con điều gì. Nó có thể thuyết phục được phần tình
cảm nhất trong trái tim con. Và sáng mai con sẽ biết cần phải làm như thế nào”.
Tôi bán tín bán nghi, nhưng nhanh chóng tạm biệt bố và
Lộ Phong Thiền, lên giường đi ngủ. Quả nhiên, đầu vừa chạm vào gối, tôi đã thấy
cơn buồn ngủ rũ rượi bò lên mi mắt. Khắp người tôi như có thứ gì đó vừa nặng
lại vừa nhẹ đè xuống, dần dần chìm xuống đáy đại dương ngủ say.
Tôi mơ. Giấc mơ không dài nhưng rõ ràng và mãnh liệt.
Tôi thấy tóc tai mẹ tôi rối bời, quần áo xộc xệch, đi đi lại lại trong một căn
phòng bày trí sang trọng nhưng đóng kín. Trong phòng chỉ có một cửa sổ. Qua lớp
rèm cửa sổ dày và nặng, bên ngoài trời đang đổ tuyết rất lớn. Mẹ tôi đang tự
lẩm bẩm điều gì, tôi không nghe rõ. Bà nói tiếng Đức, vì thế tôi đoán câu
chuyện hẳn xảy ra ở Austria. Trên giá sách
chạy dọc một bức tường chất đầy sách. Có lẽ đây là phòng đọc trong nhà chồng mẹ
tôi.
Rồi bỗng nhiên, mẹ tôi rút ra một đoạn lụa trắng. Bà
ngước nhìn trần nhà, như thể tìm kiếm chỗ nào có thể treo được. Rồi bà đẩy
chiếc ghế cao tới, đứng lên trên, móc một đầu lên đó. Đoạn lụa rủ xuống, được
bà nhanh chóng tóm lấy, thắt thành một chiếc thòng lọng. Rồi bà kiễng chân lên,
đưa đầu mình vào đó.
Mơ tới đó, tôi đã hoảng hốt. Nhưng trong mơ, tôi không
thể kêu, cũng không thể chạy tới, không thể làm bất cứ điều gì để giúp bà. Tôi
chỉ có thể đứng trong góc, tiếp tục đóng nhân vật nhìn trộm. Mặt tôi ướt đầm,
ắt hẳn tôi đã khóc.
Đúng vào thời khắc giấc mộng sắp kết thúc, như thể
cảnh đặc tả trong phim, tôi nhìn thấy nét biểu hiện rất kì lạ trên gương mặt
xinh đẹp nhưng trắng bệch của mẹ tôi. Mắt bà đẫm lệ, nhưng gương mặt lại nở nụ
cười, như thể không chút sợ hãi trước cái chết, thậm chí còn vui mừng, như thể
cái chết là một sự giải thoát to lớn. Nhưng trong ánh mắt bà vẫn đầy cảm giác
lưu luyến và nhung nhớ.
Tôi đột nhiên chú y tới trên tấm lụa trắng có thêu mấy
dòng chữ bằng tơ đỏ. Tim tôi thoắt đập mạch, một cảm giác nóng rực từ gót chân
ùa lên. Trên mấy dòng chữ đó chính là tên tôi: “Vệ”.
Đúng lúc gương mặt mẹ đang dần mờ đi trước mắt tôi,
tôi bật khóc, khóc dữ dội, như một đứa trẻ, bất chấp tất cả, mãi tới khi Triết
lay mạnh làm tôi tỉnh lại.
Tôi lơ mơ mở mắt, nước mắt không ngừng tuôn ròng ròng.
Cổ họng tôi vẫn phát ra những tiếng nức nở không ngừng. Triết ôm chặt lấy tôi,
vỗ lên vai tôi khẽ khàng như dỗ một đứa trẻ không được giúp đỡ, không ngừng
động viên: “Qua rồi, qua rồi… Mọi thứ đã qua rồi”.
Tôi dần tỉnh lại, mất rất lâu sau mới ngưng được tiếng
nghẹn ngào, dần bình tĩnh lại.
Tôi biết đó chính là giấc mơ mà bố đã nói muốn gửi cho
tôi. Đúng như ông nói, giấc mơ có liên quan tới mẹ tôi đã trực tiếp làm rung
động tới phần nhạy cảm nhất trong thẳm sâu trái tim tôi. Tôi đã hoàn toàn hiểu
rõ y mà giấc mơ muốn gửi gắm cho tôi