
h, tôi vô cùng kinh ngạc. Ông cũng nhận ra
phản ứng của tôi, liền giải thích rằng mấy ngày qua, ông bắt đầu học tiếng
Anh”.
“Con cứ ngỡ rằng trong thế giới đó, không cần phải học
bất kì ngôn ngữ chuyên ngành nào nữa. Tất cả đều được cảm nhận từ tâm linh”,
tôi nghi ngờ nói. Lúc này Lộ Phong Thiền đã uống xong nước, bắt đầu ngồi bên
cạnh chân tôi, nhiệt tình liếm gót chân, ngửi đi ngửi lại cái dép lê của tôi.
“Thực ra”, bố húng hắng ho. Tôi chú y mỗi cách nói khi
bố cần đính chính lại điều gì, bố đều ho một tiếng. Đó là thói quen mới được
hình thành từ khi bố về thế giới bên kia. Bố tiếp tục nói: “Trong mỗi khoảnh
khắc, tụi bố có thể hiểu y nghĩa của bất kì ai khi họ dùng bất kì ngôn ngữ nào,
không hạn chế về quốc gia, ngôn ngữ, giữa thế giới này với thế giới kia. Nhưng
học tập rốt cuộc vẫn là một niềm hạnh phúc. Hơn nữa cách giết thời gian ở đây
không có nhiều như ở thế giới của chúng ta. Nói rõ hơn là ở đây, tụi bố về cơ
bản không có thời gian”.
Nói tới đây, ông im lặng, như gặp điều gì buồn rầu,
nhưng rồi ngay sau đó, ông quyết định phải vui mừng. “Bố rất thích cách phát âm
tiếng Anh, mặc dù nghe không hay bằng tiếng phổ thông và tiếng Thượng Hải.
Nhưng nó có cảm giác ngoại quốc rất lạ. Đúng, trong tiếng Anh gọi từ đó là
“exotic”. Ông thử dạy tôi.
“Con biết”, tôi cười thầm. Nhìn thấy bố tôi vui vẻ như
vậy, tôi liền hỏi mấy ngày qua bà ngoại Triết có khỏe không?
“Rất khỏe!”, bố tôi đáp, “Đang có kế hoạch mở một bữa
tiệc lớn”.
Tôi tò mò: “Một bữa tiệc ra sao?”.
“Có tất cả mọi thứ, hát hò, khiêu vũ, uống rượu, làm
quen, trò chuyện về nghệ thuật, triết học, chiến tranh, chính trị… Nhưng bà
ngoại Triết thích nhất là chuyện mai mối cho người khác. Bà ấy là một bà mối
chuyên nghiệp. Chuyện của con và Triết chẳng phải do bà ấy xe duyên đắp cầu nên
đó sao?”.
Nói tới đây, tôi lại được hiểu thêm về bà ngoại bí ẩn
của Triết. “Trước khi làm mối, hẳn bà phải điều tra nghiên cứu kĩ chứ? Nếu phối
ngẫu nhầm sẽ khiến người ta không chấp nhận đâu”.
“Nhưng, cũng có khi, họ cố tình làm mối nhầm. Đó là
một bài học tất yếu để người ta phải học cách trưởng thành. Đó cũng là nhân quả
kiếp trước của người đó định ra”. Bố tôi nói bằng giọng nghiêm khắc, một lần
nữa giúp tôi nhớ rằng ông từng là một giáo viên.
“Con hiểu”, tôi gật đầu, “Để Triết rời bỏ con, sau đó
con theo anh ta tới Tứ Xuyên, bao gồm cả những việc con đã gặp trên đường.
Những chuyện đó cũng đều được sắp xếp phải không?”
“Đúng vậy”, bố nói.
“Bố quen với bà ngoại Triết như thế nào?”, thực ra tôi
rất muốn hỏi câu này từ lâu.
“Tụi bố quen nhau trước khi con quen Triết. Tất nhiên
là ở bữa tiệc sinh nhật của bà. Đó là người thích tổ chức sinh nhật nhất mà bố
từng gặp”.
“Tại sao lại chọn con và Triết?”, tôi hỏi dồn.
“Cái này…”, bố có phần hơi mất lúng túng. Từ khi được
trò chuyện lại cùng bố, ấn tượng của tôi là linh hồn ở một thế giới khác có
phần kì quái. Có lúc, họ rất rảnh rỗi thao thao bất tuyệt với bạn rất lâu.
Nhưng khi họ cảm thấy cần phải đi liền lập tức biến mất chỉ trong nửa giây. Bất
kể bạn còn nhiều câu hỏi ngờ vực trong lòng, họ cứ đi mất hút, khiến bạn cứ
ngắc ngứ mãi trong cổ họng, nuốt xuống không trôi.
Nhưng may mà bố tôi vẫn tiếp tục nói, “ Con và Triết đều được chọn thành một
đôi vì đó là do karma (nghiệp chướng) của các con quyết định. Đồng thời, chúng ta
cũng thấy các con rất đẹp đôi, nếu không tranh thủ tác thành cho hai con ở bên
nhau thì quá tiếc. Cần phải biết là các con vốn dự định một năm nữa mới có
con”. Nói tới đây, bố tôi không khỏi bất giác cười hi hi, như thể rất tự hào về
tác dụng của ông và bà ngoại Triết đối với quan hệ của chúng tôi.
“Karma là chúa tể tuyệt đối quyết định nên vạn vật
trên thế giới. Nó giống như một tấm lưới bắt bướm dầy đặc kết trong vũ trị. Con
không thể chạy thoát. Song, các linh hồn ở một thế giới khác như chúng ta có thể
làm được, có thể đẩy câu chuyện xảy ra sớm hơn hoặc muộn hơn, cũng có thể thay
đổi cách thức xảy ra câu chuyện. Tuy nhiên, tuyến chủ đạo của câu chuyện vẫn
không đổi”, bố giải thích khá rõ ràng.
Lúc này, Lộ Phong Thiền nằm bên salông như đang lơ mơ
ngủ. Tôi kết luận hơi thất vọng: “Vậy, nói như bố, chúng con dù làm gì cũng
không thể thay đổi được số mệnh do nhân quả mang tới?”.
“Không phải, không phải”, bố cắt lời, “Con người có
thể thông qua những tu luyện về tinh thần lúc thường nhật để thay đổi nhân quả.
Từ đó thay đổi cuộc sống của mình. Thôi, bố đi đây”.
“Đợi đã, bố, con vẫn muốn biết chuyện có thai sẽ có
tác động ra sao đối với quan hệ giữa con và Triết? Xin bố đấy”. Tôi khẩn cầu.
“Con và Triết đều rõ cả”, bố đáp quả quyết.
“Chưa chắc”.
“Vậy tối nay con sẽ biết”, bố rốt cuộc đã đi.
Lời của bố thật chí lí. Tối nay, tôi sẽ được biết đáp
án mà tôi muốn biết. Triết về nhà khá sớm, mang theo một bó hoa hồng đỏ và một
hộp trang sức màu đỏ. Anh mở chiếc hộp đẹp đẽ đó ra, bên trong là một chiếc
nhẫn kim cương lấp lánh. Anh quì một chân, dâng hoa hồng và nhẫn trước mặt tôi.
“Lấy anh nhé!”, anh nói.
Tôi sững lại một phút. Từ