
ng ngăn nắp,
xuyên qua cửa sổ thủy tinh còn có thể nhìn thấy cây quế già cao lớn
ngoài sân, đang vươn cành tỏa lá.
"Cây quế?"
Cố Lăng Vi ngẩn ra một lát rồi ngồi dậy, sao lại có thể là cây quế,
chỉ có trong khu phố cổ nội thành lúc trước mới có cây quế già này, sau
này khu phố bị phá bỏ để cải tạo, nhà cô phải chuyển đến chỗ ở mới, vì
thế cũng không còn nhìn thấy cây quế già đó nữa.
Trong trí nhớ của Cố Lăng Vi, thời thơ ấu của cô đều gắn liền với sự
sinh trưởng của cây quế này, mùa hè, lúc ăn cơm chiều xong, mẹ sẽ mang
bàn gỗ ra dưới tán cây, cô và mấy đứa nhỏ trong phố cùng nhau ngồi chờ
ăn chè đậu xanh của bà Trương hàng xóm.Mùa thu, bà Trương sẽ hái thật
nhiều hoa quế, mấy đứa cũng được thưởng thức vị ngọt ngào của hoa, một
vị ngọt lành thơm mát, dù nhiều năm qua đi, Cố Lăng Vi cũng không thể
nào quên được.
Cô lấy lại tinh thân, nhìn quanh một lần nữa, chiếc bàn học đơn sơ,
cạnh bên một chiếc giường song sắt, tủ đầu giường đặt một chiếc đồng hồ
báo thức cũ và lịch treo, ánh mắt Cố Lăng Vi dừng lại trên tờ lịch hôm
nay, con số thật to biểu thị ngày, cô không nhìn lầm chứ, ngày 10 tháng 7 năm 1994.
Ngày này Cố Lăng Vi cả đời cũng không quên được, bởi vì hôm qua cô
vừa trải qua bước ngoặt lớn của cuộc đời, thi vào trường cao đẳng.Cố
Lăng Vi nhìn lại bài trí trong phòng, chính xác là ngôi nhà năm đó, lúc
cô mười tám tuổi, mười chín năm sống ở nơi đây, sau này nó đã bị phá bỏ
rồi cả nhà mới chuyển đến khu nhà mới.
Cố Lăng Vi chạy vội đến trước tủ quần áo, nhìn vào gương, quả nhiên,
trong gương là hình ảnh phản chiếu của chính mình năm mười tám tuổi, tóc ngắn, vẻ mặt còn rất ngây thơ, thân hình cũng khá tròn trịa.Từ nhỏ Cố
Lăng Vi không tính là gầy, chỉ là sau này học đại học công an, rèn luyện vất vả nên mới ốm đi.
Trên người cô là bộ áo ngủ, váy hoa kiểu cũ, vạt áo có đường viền hoa văn, đây là kiệt tác tự tay mẹ làm.Bên ngoài phòng, cách âm kém nên cô
còn có thể nghe thấy tiếng phát ra từ TV.Cố Lăng Vi lắng nghe, lát sau
cô khẽ nở nụ cười, tôi yêu gia đình tôi, đó là một vở hài kịch thịnh
hành Trung Quốc bấy giờ, mẹ và ba cô thích xem nhất.Năm đó cô cũng xem
từ tập một, khúc nhạc quen thuộc vang lên, Cố Lăng Vi càng tin tưởng,
mình đã xuyên qua thời gian trở về năm 1994 ấy.
Thật kì lạ, cô lại không cảm thấy sợ hãi, ngược lại cô vui mừng đến
không ngờ, có lẽ trời cao đã cho cô thêm một cơ hội, vậy thì cô phải nắm chắc, cô không muốn lại tiếp tục trải qua quãng đời buồn chán đó nữa,
dù sao, lần này cô cũng sẽ có cơ hội lựa chọn lại một lần.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi hạnh phúc mà cười, nhạc kết thúc của tôi
yêu gia đình tôi vừa dứt, cửa phòng đã bị đẩy ra, mẹ cô bước vào tự
nhiên lại thấy con gái đứng ở tủ quần áo cười ngây ngô, bà thấy có lỗi
quá:"Sao thế, tiếng ti vi lớn quá đánh thức con à."
Cố Lăng Vi lạ lẫm nhìn mẹ thời còn trẻ, những nếp nhăn trên khóe mắt, mái đầu điểm bạc, tất cả đều không thấy nữa, mẹ cô mặc một chiếc váy
liền, tuổi trẻ đúng là xinh đẹp thật, Cố Lăng Vi bước tới ôm lấy cổ
bà:"Mẹ, mẹ thật sự rất đẹp."
Mẹ cô sửng sốt, sờ sờ đầu cô, nói:
"Đứa nhỏ này, hôm nay làm sao vậy hả, mẹ già đi, Tiểu Vi Vi nhà chúng ta mới nhanh vào đại học được, khi đó mẹ mới có thể trẻ lại.Thôi, đừng
làm nũng, ba cười cho bây giờ, mẹ có nấu cháo đậu xanh, con mau ra ăn."
Nói xong bà vỗ vỗ hai má con gái, xoay người ra ngoài.Cố Lăng Vi quay lại gương làm thành cái mặt quỷ, cả người sức sống bừng bừng, cô mở tủ
quần áo ra, lấy một cái quần đùi cùng màu với áo trên người mặc vào,
mang thêm dép lê nhựa rồi đi ra.
Bên ngoài là phòng khách kiêm luôn phòng ngủ của ba mẹ, cũng đành
vậy, thời này còn khó khăn, nhà Cố Lăng Vi cũng không rộng rãi mấy, ba
cười tủm tỉm nhìn cô:
"Ngủ ngon không, mấy tháng này con chưa được nghỉ ngơi mà."
Cố Lăng Vi nhìn ba mấy lần, loại khí chất nho nhã học giả vẫn như
trước, thay đổi không nhiều, cho nên người ta mới nói năm tháng đối với
đàn ông vẫn rất ưu ái hơn.Mẹ từ phòng bếp bưng cháo đậu xanh ra đặt lên
bàn, ngẩng đầu thấy đứa con giá lại ngây ngốc đứng đánh giá ba mình,
không khỏi thúc giục:"Đứa nhỏ này hôm nay làm sao vậy, cứ sững sờ mãi,
nhanh đi đánh răng rửa mặt mà còn ăn cơm, cơm nước xong mình ngồi nói
chuyện đăng kí nguyện vọng của con."
Cố Lăng Vi thót tim, cô vẫn còn nhớ rõ, đó là cuộc cách mạng đầu tiên trong nhà của mình đại bại, giấc mộng quân lữ cũng từ đó mà bị ba mẹ
tàn khốc trấn áp, không được, cô nhất định không thể giẫm lên vết xe đổ
đó lần nữa, cô phải làm quân nhân, phải làm một nữ chiến sĩ, quyết không thể thỏa hiệp.
Nghĩ tới đây cô nhanh chóng lao vào toilet rửa mặt, thời này mọi nhà
đều vậy, cái gọi là toilet chính là một gian bằng gỗ bên ngoài sân, diện tích thì nhỏ, mùa hè có thể dùng để tắm.Toilet ở ngõ cũng là nhà vệ
sinh công cộng, tuy là có bất tiện nhưng mà giờ nghĩ lại mới thấy cũng
thật là thân thiết.
Cố Lăng Vi vừa đánh răng vừa nghĩ đối sách, một lần thất bại đã cho
cô bài học, đối kháng trực tiếp tuyệt đối không thể thành công được,
nhìn cũng thấy giống đánh giặc thật, phải cực k