
ranh với trạm của cô, Cố Lăng Vi
biết lần này đội mình muốn thắng cũng không phải dễ dàng, nhưng mà thua
cũng không hề mất mặt.
Trạm thứ hai giao cho Lí Dĩnh, cho dù Lí Dĩnh có liều mạng mà chạy
vẫn đứng đằng sau mấy chị năm trên, lúc Hà Hiểu Vân nắm được gậy, trạm
thứ ba của đối thủ hệ điện tử đã bỏ một khoảng cách rồi, Hà Hiểu Vân dồn toàn bộ khí lực để đuổi theo, cuối cùng lúc giao gậy vào tay Cố Lăng
Vi, khoảng cách cũng được rút ngắn lại, trạm thứ tư gần như hai người
chạy song song nhau, trên khán đài tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt.
Cố Lăng Vi bật người, phát huy toàn bộ năng lực của bản thân, chạy
vụt lên, cô không còn quan tâm đến đối thủ bên cạnh mình nữa, trong đầu
chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là chiến thắng, trước mặt cách đích đến không xa, nháy mắt, tất cả sức lực đều tập trung vào chân, nếu từ đằng
xa nhìn lại, tốc độ của cô thực sự rất kinh người.
Ngay cả Lí Dĩnh, Trương Lệ Hồng đều ngỡ ngàng tới mức há hốc mồm.Cố
Lăng Vi và đối thủ điền kinh bên cạnh, dường như cùng nhau chạm đích,
trọng tài cũng phải do dự, quyết định cho cả hai đội cùng giành giải
nhất, cả khán đài yên lặng, rồi đồng loạt vỗ tay, vang vọng khắp sân thể dục: "Cố Lăng Vi tuyệt quá, hệ tin tức vô địch..."
Đủ loại cổ vũ được hô hào, nhưng bây giờ Cố Lăng Vi cũng nghe không
vào nữa, cô chỉ thấy hai lỗ tai ong ong lên, đầu óc trống rỗng, lồng
ngực thì như muốn vỡ ra, từng đợt ghê tởm trào lên, làm cô nôn khan hai
tiếng, vừa định ngồi xổm xuống thì bị Diệp Bành Đào túm lấy, lôi đứng
dậy: "Đi qua lại đã, không dừng lại được, nếu không rất dễ bị sốc, Cố
Lăng Vi, nghe anh".
Cố Lăng Vi đương nhiên biết điều này, nhưng thân thể đã đạt tới cực
hạn của nó, không còn nghe đầu óc chỉ huy nữa, hai chân như muốn nhũn
ra, Diệp Bành Đào đỡ lây cánh tay cô, thấp giọng: "Dựa vào anh, anh dìu
em đi".
Bây giờ cô cũng không rảnh quan tâm đến ánh mắt người ta hay là bất
cứ thứ gì khác nữa, cô chỉ biết, giọng nói lúc này khiến cô rất an tâm,
vì thế, dựa vào người Diệp Bành Đào đi vài bước, dưới trời ban ngày ban
mặt, hai người này không xem nội quy trường học ra gì, các vị thủ trưởng đều đưa mắt nhìn hiệu trưởng Lưu Quảng Nguyên.
Lưu Quảng Nguyên còn đang hăng say xem kịch, nhớ lần đầu tiên lão đội trưởng gọi điện báo, thằng nhóc Bành Đào này được lắm, rất có khí phách của đội trưởng thời xưa, đây đúng là hổ phụ sinh hổ tử a!Đột nhiên cảm
nhận được ánh mắt chăm chú từ xung quanh bắn tới, Lưu Quảng Nguyên khi
đó mới ngẫm nghĩ tới nội quy trường học, ha hả cười hai tiếng, ngẩng đầu nhìn xung quanh: "Hôm nay thời tiết thật là thích hợp để khai mạc đại
hội thể dục thể thao".
Các vị lãnh đạo xung quanh cùng nhau phụ họa, thầm nghĩ hiệu trưởng
mình mà cũng có lúc bao che, họ cũng không ngốc đâu, cùng nhau giả vờ
câm điếc vậy.
Đội trưởng Vu sắc mặt đen đi, cô Lưu cười một tiếng: "Diệp tư lệnh
mặt mũi không vừa, Diệp Bành Đào không xem nội quy trường học ra gì, cô
nhìn thầy hiệu trưởng đi, làm như không có chuyện gì cả vậy".
Thực ra của cô Lưu là, bắt đầu của việc xem như không có gì này,
chính là nảy nở rồi đây, mấy người suốt ngày nghiêm túc quy củ, giờ cũng phải rút lui cả.
Đội trưởng Vu quét mắt nhìn Cố Lăng Vi, thở dài, cô Lưu nói tiếp:
"Nhưng mà cũng phải nói lại, cô bé này thế mà sức bật tốt thật, chạy
song song được với vận động viên điền kinh, cô nhìn xem tốc độ của cô bé lúc nãy, nhanh tới mức không ngờ tới, còn Hà Hiểu Vân nữa tiến bộ không nhỏ, không hổ danh là học trò quân nhân".
Vu đội trưởng mặt mày hòa hoãn hơn: "Nhìn bốn người này đều có tiềm năng cả, về sau cần huấn luyện đặc biệt hơn một chút".
Cô Lưu không khỏi ngạc nhiên, ánh mắt đảo qua mấy cô gái đang được
các bạn khiêng lên, thầm nghĩ, đây đúng là họa phúc song hành!Bị Vu đội
trưởng nhìn trúng thì nên tự cầu phúc đi thôi.
Thấy Cố Lăng Vi đỡ mệt hơn, Diệp Bành Đào mới buông tay cô ra, đưa
một chai nước khoáng sang: "Anh phải đi trước chuẩn bị, chiều bọn anh
còn một trận bóng rôt, em nhớ phải đến đấy".
Nói xong cũng không chờ Cố Lăng Vi đồng y hay không đã xoay người bỏ
chạy, thân ảnh thon dài cao lớn đó vụt nhanh khiến cô không khỏi ngây
người.
"Lăng Vi, cậu thực sự quá tuyệt".
Cố Lăng Vi bị Lí Dĩnh ôm lấy cổ, kích động không thôi, Lệ Hồng vội
nói: "Cậu buông Lăng Vi ra trước đi, cậu ấy sắp bị lắc đến chết rồi".
Lí Dĩnh le lưỡi cười hắc hắc nói: "Xin lỗi mà!Lăng Vi, mình phấn khích quá, phấn khích quá".
Cố Lăng Vi khụ khụ hai tiếng nói: "Không sao, bây giờ vẫn thở được,
Lí Dĩnh của chúng ta hôm nay rất tuyệt, Hiểu Vân cũng chạy được thành
tích tốt nhất, Lệ Hồng thì khỏi phải nói rồi, thực lực không ai địch
nổi, tóm lại thắng lợi hôm nay là kết quả của sự hợp tác cả phòng 308".
Lí Dĩnh hoan hô một tiếng, nói: "Thắng lợi vĩnh viễn thuộc về phòng 308. 308 tất thắng, hệ tin tức tất thắng".
Cố Lăng Vi vươn tay ra, đập vào tay Hà Hiểu Vân, Lí Dĩnh và Trương Lệ Hồng cũng đưa tay lên, bốn cánh tay giơ cao, dưới ánh nắng rực rỡ ngày
xuân, bốn cánh tay cùng nắm chặt lấy nhau, đâu cần phải nói gì nhiều, đó chính là âm thanh
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
KHI........TIỂU THƯ VÀ HOÀNG TỬ ĐI HỌC Zenny Nguyễn (Gấu Sociu or Gấu Sociu's) Truyện kiếm hiệp