
các cô ấy thay đổi vị trí thì dự đoán của tôi là chính xác."
Cô Lưu nhíu mày: "Mấy cô nhóc này cũng linh hoạt thật, chiến thuật mà cũng mang ra dùng".
Ánh mắt đội trưởng Vu lướt qua nụ cười sáng lạn của Cố Lăng Vi, có
vài phần tự hào: "Cố Lăng Vi trời sinh là một lính trinh sát, thận
trọng, sắp xếp đâu vào đấy, lấy nhỏ đấu lớn, tương lai cô bé có thể tiến rất xa, tôi thực sự mong chờ, đáng tiếc..."
"Đáng tiếc gặp Diệp Bành Đào, cô sợ cậu ta trói chặt cô bé phải không?"
Cô Lưu đoán, đội trưởng Vu cũng không trả lời, cô trầm mặc một lúc
rồi thở dài: "Thực ra đối với con gái mà nói, giấc mơ quan trọng, tình
yêu và gia đình cũng là một nhân tố không thể thiếu, làm lính, tình yêu
sẽ là một thứ xa vời, lúc bọn nó còn cơ hội, thì phải thử nếu không sau
này tiếc nuối, tóm lại cô bé đó có chính kiến riêng của mình, Cố Lăng Vi tuy xuất sắc nhưng bối cảnh đơn giản, chúng ta cũng hiểu quy tắc của bộ đội rồi, như chúng ta đây chỉ có thể dựa vào bản thân thôi, nhưng nếu
được Diệp tư lệnh hậu thuẫn, đường đi của cô bé có thể sẽ thênh thang
hơn nhiểu lắm, cho nên tôi thấy việc này cũng không thực sự là chuyện
xấu".
Đội trưởng Vu suy nghĩ, một tràng pháo tay lại vang lên, hai người
cùng nhìn về phía sân thể dục, vừa lúc nhìn Trịnh Viễn lao nhanh vượt
lên mọi người, mạnh mẽ, tuấn tú, các nữ sinh vây xem thì hét chói tai,
cô Lưu và đội trưởng Vu nhìn nhau, bất giác mỉm cười.
Đại hội thể dục thể thao ở trưởng tất nhiên có nhiều luật lệ, nhưng
mà cũng tùy thời điểm, các vị lãnh đạo cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt,
vì thế từng bừng hơn hẳn mọi khi.
Cố Lăng Vi bị ba người túm tới cổ vũ Diệp Bành Đào, nhìn DIệp Bành
Đào hăng hái vượt lên, cô không khỏi lộ ra cười, mấy nữ sinh khác cũng lao tới, đưa nước đưa khăn mặt, quả thực giống như kháng chiến thắng
lợi, nhiệt tình chào đón quân giải phóng vậy đó, chỉ còn thiếu ca hát
nhảy múa nữa thôi, Cố Lăng Vi khẽ bĩu môi.
DIệp Bành Đào tươi cười đẩy ra, đi thẳng tới chỗ Cố Lăng Vi, thuận
tay cầm lấy nước trong tay cô không biết bị Ngọc thiếu nữ nhét vào lúc
nào, mở nắp uống hai ngụm, mang đầy nét cười nhìn Cố Lăng Vi, cười tươi
như vậy, đột nhiên cô lại thấy sáng lạn đến mức chói mắt.
"Đội cạnh tranh có hai người vận động viên điền kinh, bốn người các
em thành tích như vậy chắc không giành được quán quân đâu, cho nên Lăng
Vi này, lát nữa đừng để gì cả, thua cũng không mất mặt mà."
Cố Lăng Vi nhíu mày :"Ở trong mắt anh em thua mà vẫn lòng dạ hẹp hòi sao?"
Diệp Bành Đào khẽ cười, ánh mắt trở nên thâm trầm hơn: "Không, Lăng
Vi trong mắt anh vĩnh viễn xuất sắc nhất, cho dù thua anh cũng vì em mà
kiêu ngạo".
Cố Lăng Vi dường như bị thứ ánh sáng đó mê hoặc, laoij ánh sáng này
nháy mắt khiến cô nhớ tới đêm pháo hoa ngày đó, cả trời rực lửa dừng lại trong đôi mắt anh, lấp lánh làm cho người ta không dời mắt được.
"Bành Đào?"
Trịnh Viễn chần chừ gọi, trong khoảnh khắc đó sự mê hoặc kì diệu giữa hai người vỡ tan tành, Cố Lăng Vi vội nhét khăn mặt vào tay Bành Đào,
hàm hồ nói một câu em đi trước, rồi qua loa chào Trịnh Viễn một cái.Chạy thẳng.
Ánh mắt Trịnh Viễn thoáng ảm đảm, nắm vai Bành Đào: "Trận bóng rổ này cậu vẫn tiên phong được không?"
Hơn nửa ngày cũng không co trả lời, Trịnh Viễn nghi hoặc nghiêng đầu
nhìn phát hiện, Diệp Bành Đào tay trai cầm chai nước khoáng, tay phải
cầm khăn mặt, cơ bản một câu cũng không nghe vào chỉ ngây ngốc nhìn bóng dáng Cố Lăng Vi mà cười ngây gnoo, vẻ mặt kia cho tới bây giờ là lần
đầu tiên Trịnh Viễn thấy được, một chút cũng không giốn Bành Đào thông
minh lanh lẹ hằng ngày, giống y như bị dính thuật định thần.
Tuy rằng không rõ Cố Lăng Vi và Diệp Bành Đào xảy ra chuyện gì, nhưng sau khai giảng, Trịnh Viễn biết, họ không giống trước đó nữa, không còn giương cung bạt kiếm mà giằng co, không phải là thân mật, nhưng loại
không khí này, anh không lọt vào được nữa.
Trịnh Viễn suy nghĩ cẩn thận trong suốt kì nghỉ xuân, anh thực sự
thích Cố Lăng Vi, hơn nữa trực giác cho thấy đối phương cũng có tình cảm giống như mình, anh cũng nghĩ thông suốt rồi, dù sao tình yêu không
phải là thứ có thể nhường, anh em đương nhiên là trọng yếu, nhưng Trịnh
Viễn cũng không biết mất đi cơ hội đó, đến giờ phút này đây, anh mới
phát hiện ra, mình đã đến muộn một bước rồi.
Có lẽ từng bước lạc mất nhau.
Tiếng súng vang lên, trận chung kết tiếp sức 100 *4 mét của nữ
bắt đầu, trạm thứ nhất là Trương Lệ Hồng, chưa gì đã vượt lên trước mọi
người, tuy không phải là vận động viên điền kinh nhưng chân cô rất dài,
còn có thể lực tốt cộng thêm những chiêu thức huấn luyện ma quỷ của đội
trưởng Vu, thế mà so với vận động viên kì cựu điền kinh bên cạnh vẫn
không thể sánh bằng.
Nhất thời Trương Lệ Hồng nghe được tiếng cổ vũ cố lên, hệ tin tức dù
là nam hay nữ đều hò hét rất to: "Trương Lệ Hồng, cố lên, hệ tin tức sẽ
thắng, thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta..."
Hàng loạt thanh âm liên tiếp như tiếng sóng ào ào vang lên, Cố Lăng
Vi đoán không sai, đội đối thủ đã chọn hai vận động viên điền kinh vào
hai trạm đầu và cuối, vừa vặn cạnh t