
c mua được cục cưng này ở đâu vậy, thưa ngài?”
“Thật sự thì tôi không mua”, Alex đáp lại. “Bà có thể nói là tôi kiếm được nó qua một mối quan hệ đặc biệt. Các mối kết giao, bà biết đấy. Như tôi đã nói rồi đấy, không phải ai cũng có một con đâu.”
Ngay sau đó, Annie lao tới. Alex nhường con chuột lại cho cô. Cô đưa nó lên má, phát ra âm thanh gù gù khe khẽ. Không một ai trong số những người xem có vẻ nghĩ rằng điều này thật lạ và không phải lúc này khi mà họ biết rằng con chuột này là loài gácmai đắt đỏ và quý hiếm.
Alex biết lúc nào phải rút lui. Anh tóm lấy cánh tay Annie và vội vàng đi khỏi đó. Nhận ra bà Maddy đang đứng gần bậc thang lên xe lửa, anh chuyển sang hướng đó. “Cậu đã bắt được con chuột đẹp đẽ đó rồi chứ?”, bà hỏi khi hai người trở về bên cạnh mình.
“Nói khẽ thôi”, Alex thì thầm. “Người phụ nữ đằng kia suýt nữa đòi mời chính quyền đấy. Bà ta nói chuột là mối nguy hại cho sức khỏe, và của tất cả những thứ điên rồ.”
“Chà, tôi sẽ không bao giờ!”, bà Maddy gắt gỏng.
“Từ giờ trở đi, nó là chuột giống gácmai. Rất hiếm, rất đắt. Bằng không sau đó, họ có thể sẽ phát hiện ra và tống khứ hai người khỏi tàu đấy.”
Bà Maddy nhìn sang Annie, cô đang cẩn thận đặt con thú cưng của mình trở lại túi xách. “Chúng ta không thể mang thứ này đi được.”
“Không, chúng ta không thể làm thế.”
“Một con chuột giống gácmai.” Bà Maddy gật đầu. “Có vẻ thú vị đây. Con cầm vé chưa?”
Tim Alex nhảy lên khi anh thấy Annie lại mở chiếc túi nhỏ ra để lấy vé, nhưng lần này, cô dùng một tay nắm con chuột trong khi tìm kiếm. Lúc cô tìm được chiếc vé đã thanh toán, anh gần như thở phào nhẹ nhõm. Nếu cô và bà Maddy lỡ tàu, thì ngày mai họ mới đi Albany được. Dù muốn giữ hai người ở nhà thêm một ngày nữa nhưng anh không nghĩ mình có thể chịu được việc nói tất cả những lời tạm biệt đó thêm một lần nữa. Đêm qua, ôm Annie trong tay thật sự rất đau đớn khi anh không biết phải bao lâu nữa mình mới được gặp lại cô.
Sau khi lấy được vé, Alex muốn chắc chắn rằng cô đã giấu con chuột đi một cách an toàn. “Trên tàu đừng có bỏ nó ra nhé”, anh cảnh báo cô. “Không phải ai cũng yêu mến”, anh hạ thấp giọng, “chuột đâu, em biết đấy. Kỳ thực, một số người còn cảm thấy hết sức kỳ quái về chúng nữa”.
“Tất cả lên tàu!”, vị trưởng tàu la lớn.
Alex nắm lấy cánh tay Annie, kéo cô đuổi kịp bà Maddy đang lên tàu theo lời kêu gọi của vị trưởng tàu.
“Tất cả lên tàu! Tất cả lên tàu!”, vị trưởng tàu tiếp tục la lớn.
Khi hai người đuổi kịp bà Maddy. Alex nhét vé vào tay bà và bế lấy bé Bart từ tay bà để ôm con lần cuối. Những giọt nước mắt bỏng rát khi anh dí mũi bên miếng mền và áp má vào mái tóc tơ của con. Đưa đứa con bé bỏng cho bà quản gia đang dang tay chờ đợi xong, anh quay sang Annie. Miệng cô run run và đôi mắt ngấn lệ.
“Anh sẽ viết thư”, anh cam đoan. “Sẽ không tệ đâu em yêu. Rồi em sẽ thấy. Một khi bắt đầu đi học, em sẽ rất thích đấy.”
Cô gật đầu, trông thật ảo não và đau khổ, đến độ anh phải gắng hết sức để không ngừng tất cả lại.
“Anh yêu em, Annie yêu dấu. Anh sẽ nhớ em từng phút, từng giây.”
Đầu mũi cô bắt đầu chuyển sang màu đỏ. Alex cúi xuống hôn lên chóp mũi cô rồi ôm cô vào lòng. Anh nhắm mắt lại, áp mặt vào mái tóc cô, và nặng nhọc hít một hơi thật sâu, cố gắng ghi nhớ mùi hương của cô.
“Em không muốn đi”, cô nói.
Vờ không để ý, Alex hôn lên trán cô. Rồi quay sang bà Maddy. “Vú sẽ viết thư chứ? Ít nhất là tuần một lần.”
“Nhất định rồi. Tôi nói với cậu rồi đó, cậu Alex, tôi sẽ viết cho cậu hằng tuần, không ngơi nghỉ!” Bà vú đưa vé cho vị trưởng tàu, rồi một tay ẵm đứa bé, một tay nắm lấy eo Annie. “Đi nào, con gái ơi. Họ sắp bỏ hai ta mà đi rồi.”
“Nếu có bất cứ chuyện gì không ổn, hãy đánh điện cho tôi. Tôi sẽ đến đó sớm nhất có thể.”
“Không phải lo”, bà Maddy nói lớn. “Tôi sẽ đánh điện nếu chúng tôi cần cậu.”
Alex cắn chặt răng và đưa mắt sang nhìn Annie. Đôi mắt to xanh biếc dán chặt lấy anh. Khi bà Maddy bước lên bậc thang xe lửa, Annie nghển cổ quay lại nhìn anh. Anh giơ tay vẫy vẫy. Rồi, cứ như thế, cô biến mất.
Anh bước dọc theo xe lửa, tìm kiếm gương mặt cô trong những ô cửa sổ. Con tàu bắt đầu lăn bánh. Anh rảo bước nhanh hơn, kiếm tìm trong tuyệt vọng, nhất quyết phải được nhìn thấy gương mặt cô lần nữa. Chỉ một lần thôi. Khi xe lửa đã chạy thật xa, anh lảo đảo dừng lại, trân trối nhìn từ phía sau, cảm giác bơ vơ hơn bất cứ lúc nào trong đời.
***
Khi Alex trở về Montgomery Hall, căn nhà lặng ngắt như tờ. Cảm giác cô đơn khôn tả xiết, anh lang thang từ phòng này qua phòng khác, tìm kiếm hình bóng của Annie hay con trai ở bất cứ đâu mình đặt chân tới. Đi cả rồi. Anh trở về thư phòng và ngồi trước lò sưởi, đưa mắt nhìn đăm đăm vào khung lò sưởi bám đầy bồ hóng, và những nghĩ suy, rằng bóng tối chính là một điềm báo, bất chợt tìm tới anh. Họ đã đi rồi, và chẳng còn chút cơ hội nào là họ sẽ quay trở lại. Anh phải chấp nhận sự thực đó dù có khó khăn đến thế nào đi nữa.
Ông quản nô Frederick đưa tay gõ cửa thư phòng. “Cậu có muốn tôi lấy cho cậu thứ gì không, cậu Alex? Một tách cà phê chẳng hạn? Hay gọi một cô hầu gái