Giai Thoại Anh Và Em

Giai Thoại Anh Và Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323235

Bình chọn: 8.5.00/10/323 lượt.

bé tinh khiết

lương thiện như tờ giấy trắng là mình làm sao có thể địch nổi bạo chúa

lưu manh cường đại.

Vinh Hưởng để hai tay ở phía sau, hai chân rảnh rỗi lắ lư ở bên giường.

Ánh mắt quét căn phòng một vòng, “Khát, cho anh ly nước.”

“...” Khát em gái anh! Vinh Nhung rất muốn mắng, nhưng vẫn ngoan ngoãn

khuất phục. Ai bảo mình là em gái, mắng đến mắng đi cũng là mắng đến

trên đầu mình.

Vinh Hưởng nhìn Vinh Nhung để chân trần nhảy xuống giường, cầm lấy cái

ly đi đến bình nước khom lưng rót nước cho mình. Bởi vì động tác khom

lưng cho nên lộ ra một mảnh vòng eo trắng tinh ở bên ngoài áo T-shirt

màu trắng, những sợi tóc đen nhánh trợt xuống bả vai. Ánh đèn ấm áp

trong phòng rọi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn từ góc độ của

anh, dường như ngay cả lông tơ thật nhỏ trên khuôn mặt anh cũng nhìn

thấy rõ ràng. Lỗ mũi cao thắng khéo léo tạo ra một tầng bóng mờ, đôi môi đỏ mọng hé mở. Ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm vào dòng nước trong

suốt chảy ào ào vào cái ly thủy tinh.

Ánh mắt của Vinh Hưởng không tự chủ được mà lưu luyến đến vòng eo mảnh

khảnh của cô, ý thức được đại não của mình có chút không thể khống chế,

anh vội vàng thu hồi ánh mắt. Tim đập không ngừng, không ngừng nguyền

rủa rốt cuộc mình đang lấy ánh mắt bỉ ổi gi đến nhìn em gái mình. Thật

sự là biến thái!

Vinh Nhung kéo dép lê đi đến gàn anh, đưa ly nước cầm trong tay cho anh, “Cho này, thiếu gia.”

Vinh Hướng cũng phối hợp đáp lại, “Ừm, ngoan.”

“...” Vinh Nhung biết rõ người nào đó rất thích hếch mũi lên mặt, vì thế lại bò lên giường lần nữa thu dọn đồ đạc của mình. Trong phòng vô cùng

trầm tĩnh, Vinh Nhung nhìn Vinh Hưởng yên lặng uống nước, mở miệng hỏi,

“Aizz, Tương Mạch và Dịch Phong thực sự không có chuyện gì sao? Nhìn bộ

dáng ban nãy của Tương Mạch hình như là bị ép buộc.” Loại chuyện không

quan tâm mặc cho Tương Mạch bị Dịch Phong ăn sạch hình như rất không

phúc hậu lắm?

“Dịch Phong sẽ không làm càn đâu, chắc chắn không làm được bước cuối cùng.”

Vinh Nhung nhíu nhíu mày, che miêng lại xê dịch đến bên người Vinh

Hướng, “Dịch Phong anh ta... Thì ra la ED*?” Má ơi, bình thường thoạt

nhìn Dịch Phong rất cường thế, thì ra lại gặp nạn ở trong phương diện

nào đó, thực sự là có khổ mà không thể nói. Thế giới này quả nhiên là

huyền ảo, tất cả đều có khả năng a!

(ED: bệnh liệt dương tên tiếng anh là Erectile Dysfunction, gọi tắt chính là ED )

Vinh Hưởng âm thầm vỗ trán, tại sao chỉ kém nhau có một tuổi mà lại có sự khác biệt lớn như vậy chứ?

Vinh Nhung nhiều chuyện hỏi tới, “Anh làm sao anh biết? Là Dịch Phong

nói cho anh hả?” Nói xong còn một bày ra bộ dáng đáng tiếc lắc đầu,

“Thật đáng thương... Nhưng mà, anh, anh cũng rất không phúc hậu rồi.

Người ta nói cho anh biết, anh lại cứ như vậy mà nói cho em biết. Thật

không tốt, mặc dù em sẽ không đi nói khắp nơi. Sau này anh phải nhớ giúp người ta giữ bí mật đấy.”

“...” Vinh Hướng nhíu mày nhìn cô, “Lỗ tai nào của em nghe anh nói như thế?”

“Ách?” Vinh Nhung sơ sờ đầu, hồi tưởng lại một chút, hình như quả thực

là tự mình bổ sung, “Không phải anh nói anh ta sẽ không làm được bước

cuối cùng sao? Là anh nói dối em trước.”

Vinh Hướng thở dài, “Tưởng Mạch mới 17 tuổi, Dịch Phong sẽ không cầm thú như vậy. Nhất định là bị Tưởng Mạch làm cho kích động, chỉ trừng phạt

cô ấy một chút mà thôi.”

Trừng phạt? Chuyện như vậy, cũng có thể cho là trừng phạt sao? Vinh

Nhung rối rắm tự hỏi. Vinh Hưởng nhìn cô đang suy nghĩ đến say sưa, ho

khan một tiếng, “Em muốn cầm thứ này đến khi nào?”

Vinh Nhung cúi đầu nhìn, khuôn mặt lập tức trắng bệch. Vội vàng nhét đồ

đang cầm trong tay vào trong ba lô, miệng còn hùng hùng hổ hổ nói, “Nhìn cái gì, bộ anh chưa thấy quần lót hình quái thú nhỏ sao!!” Vinh Hưởng nhìn gương mặt trắng nõn của cô đỏ ửng lên, lông mi còn chớp

chớp. Trong mắt hiện ra một chút giảo hoạt, nghiêng mặt kề sát cô, thấp

giọng cười nói: “Cái này… Chắc hẳn là cùng một bộ với cái trước nhỉ?”

Vinh Nhung nhớ đến lần trước ở trong phòng bị anh nhìn xuyên qua cổ áo,

trên mặt lại càng nóng hơn. Mập mờ mắng không rõ: “Ai cần anh lo, em

thích quái thú nhỏ, thì sao nào?”

Lúc Vinh Hưởng cười thì lồng ngực lên xuống nhè nhẹ, bờ vai dán vào cánh tay của cô thuận thế mà tạo ra một chút ma sát làm cho cô cảm thấy nóng rực. Vinh Nhung cảm thấy có một luồn điện khác thường xuyên qua lớp áo mỏng thấm vào trái tim. Lồng ngực có một cảm giác rung động kỳ lạ,

giống như có cái thứ gì đó ngứa ngứa khó nhịn ở trong lòng. Cô nâng mắt

nhìn anh, đôi mắt sâu thẩm sáng ngời làm nổi bật ngũ quan tuấn tú của

anh giống như phát ra một tầng ánh sáng.

Vinh Hưởng nghiêng đầu, gò má cách cô rất gần, hơi thở như có như không

thổi vào trên mặt cô. Nhìn khuôn mặt hàm chứa tức giận của cô, ánh mắt

của Vinh Hưởng không tự chủ được mà nhìn cô thật lâu không rời, ngón tay cũng bất giác thuận theo sợi tóc mềm mại của cô liên tục mơn mớn.

Tim Vinh Nhung giống như sắp nổ tung, bên tai đều là tiếng hô hấp nồng

đậm và tiếng tim đập dồn dập của mình. Ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm

vào anh,


XtGem Forum catalog