
n nói gì cũng không được.
Ai ngờ Tô Việt không có
đồng ý, mà nhìn thoáng qua vẻ mặt có chút không vui của nhạc phụ đại
nhân, chậm rãi nói, "Mùa này chim đều bay về phía Nam ngủ đông, đợi tới
đầu mùa xuân năm sau mới có thể đi, đến khi đó lại nói tiếp".
Một bên là nhạc phụ đại nhân, một bên là em vợ, nhưng hắn không dám đắc tội đến người nào. Chuyện Tô Việt trong
phòng chính ứng phó với nhạc phụ và em vợ không đề cập tới, chuyển đến
Trương thị sau khi lôi kéo Lô Uyển Chi vào Tây ốc, tiếp theo cảm thán Lô Uyển Chi chỉ mới cách hai ngày đã gầy xuống, lại còn đen đúa linh tinh
này nọ.
Mà Lô Hà Hoa bên cạnh cũng theo nương phụ họa theo,
tóm lại chính là người Lô gia không đối xử tử tế với nàng. Lúc mới đầu,
Lô Uyển Chi còn mở miệng giải thích vài câu, nói là bản thân không thích ứng hoàn cảnh mới, hơn nữa người lui tới Lô gia cũng nhiều, bản thân
nàng cảm thấy bất tiện.
Tuy nhiên Trương thị và Lô Hà Hoa căn bản không hề nghe lời giải thích của nàng, chờ đến khi bày tỏ nổi lòng
tích tụ vì không thấy mặt Lô Uyển Chi mấy ngày nay, Trương thị kéo tay
nàng hỏi, "Uyển Chi, con phải nói thật với nương, cô gia đối với con như thế nào?", Nói xong còn nhìn nàng đăm đăm với vẻ mặt lo lắng, Lô Hà Hoa cũng tha thiết chờ mong nhìn tỷ tỷ mình.
"Hắn. . . hắn đối
với con rất tốt", Lô Uyển Chi ngại ngùng đỏ mặt, trả lời có hơi cà lăm.
(#Huongbb: Cà lăm ở cổ đại người ta nói thế nào nhỉ???)
"Thật vậy không? Con đừng gạt nương, nếu hắn dám đối xử không tốt với con,
bây giờ ta lập tức ra trước cửa nhà này cho cha con dạy dỗ hắn một
trận", Trương thị thấy vẻ mặt thẹn thùng của khuê nữ nhà mình, trong
lòng đại khái đã đoán được một ít, phỏng chừng Tô Việt đối xử với nữ nhi của bà không tệ, chỉ là gia cảnh Tô gia bên đó, nghĩ đến khuê nữ của
mình ở nhà đó không được ăn ngon, nghĩ đến đó, Trương thị không đợi Lô
Uyển Chi trả lời, vội vàng dặn dò Lô Hà Hoa, "Hà Hoa, con đi tới hầm lấy thịt bò lần trước phụ thân con đi trấn trên mua, thịt dê cũng lấy ra
trước luôn, đúng rồi, còn móng heo nữa, đại tỷ con thích ăn cái đó".
"Nương, A Việt hắn thật sự đối xử với con vô cùng tốt, người đừng lo lắng", Lô Uyển Chi kéo cánh tay của Trương thị làm nũng.
"Còn nữa, mọi người đừng làm nhiều đồ ăn như vậy, cùng chúng con một nhà
đoàn viên ngồi cùng một chỗ ăn bữa cơm là được rồi", Lô Uyển Chi nói,
nàng không nói là đừng làm nhiều đồ ăn ngon, bởi vì nàng biết có nói
cũng vô dụng, thứ nhất là phụ thân mẫu thân rất thương nàng, thứ hai là
nhà mình ngày thường cũng ăn uống như thế.
Ở Tô gia hai ngày, tuy rằng cảm thấy ăn bánh bột ngô và dưa muối rất mới lạ, thế nhưng ăn
liên tục mấy món này trong mấy ngày liên tiếp vẫn có chút không chịu
nổi, dù sao trước kia ở Lô gia mỗi bữa ăn đều có chay lẫn mặn, hơn nữa
Trương thị còn đổi nhiều cách nấu khác nhau, làm sao Lô Uyển Chi không
nhớ cho được.
Thấy Lô Hà Hoa nghe xong mình nói xong đi ra
ngoài, Trương thị mới kéo Lô Uyển Chi tới gần bà nhỏ giọng hỏi, "Uyển
Chi, ngày hôm trước con xuất giá, chúng ta chỉ một mực đau lòng không
dứt, vậy mà nương quên mất dạy con làm nàng dâu như thế nào, buổi tối
đêm thành thân con có động phòng không?"
Tuy là người từng
trãi, hơn nữa là nương của Lô Uyển Chi, nhưng mà khi Trương thị hỏi cái
này thật sự không còn vẻ tự nhiên thoải mái như trước đó, vẫn hơi nhỏ
giọng che giấu.
Lô Uyển Chi đầu tiên là lắc đầu, đột nhiên
mới phản ứng kịp cái Trương thị hỏi hẳn là chuyện Tô Việt khi dễ nàng
ngày thứ hai, tiếp đó là gật đầu.
Trương thị bị cái gật cái lắc của nàng làm cho hồ đồ, nhỏ giọng hỏi, "Con làm vậy có nghĩa là có hay không?"
"Ngày thành thân không có, ngày thứ hai mới có", gò má Lô Uyển Chi hồng gần như nhỏ ra máu.
Trương thị gật đầu, yên tâm nói, "Ừ, nghĩ tới A Việt trước kia lên trấn trên
đi không ít mấy xóm ăn chơi, cũng biết thế nào là động phòng, nương
ngược lại là thay con quan tâm. Nữ nhân luôn phải trãi qua một lần như
vậy, lần đầu tiên chỉ đau một chút, đến mấy lần sau sẽ tốt thôi".
Dừng một chút, TRương thị lại nghĩ tới bản sách tranh trong tay, nghĩ thầm
để sau này vẫn còn phải đánh tiếng với khuê nữ của mình một chút.
Mà Lô Uyển Chi đang nghe Trương thị nói đến đoạn Tô Việt thế nhưng còn đi
tới mấy chỗ ong bướm kia, sắc mặt và tâm tình đồng thời trầm xuống, đột
nhiên cảm thấy trong lòng phảng phất có một tảng đá lớn chèn ép, trong
đầu đều là hình ảnh Tô Việt đè lên người nữ tử khác làm chuyện đó, không khỏi đau lòng, xót xa gần như muốn khóc. Chỉ là trước mặt nương nhà
mình, nàng cố gắng nhịn xuống, không muốn để người nhà lo lắng.
Sau khi TRương thị nghe Lô Uyển Chi nói xong mới thấy yên tâm đôi chút, chỉ có trong lòng bà còn lo lắng về cuộc sống sau này ở Tô gia, thầm nghĩ
sẽ để đương gia nhà mình tìm Tô Việt thương lượng chuyện cửa hàng trấn
trên, chỉ hy vọng Tô Việt có thể đồng ý, như vậy cũng có thể giúp Tô gia có một ít tiền thu nhập, thế thì cuộc sống của Lô Uyển Chi cũng tốt hơn một chút.
Đợi tới khi cả nhà đều vui mừng phấn chấn ngồi
quây quần xuống bàn ăn cơm trưa, Lô Uyển Chi mới điều c