
hỉnh xong tâm
tình của chính mình gượng cười cùng mọi người ăn cơm.
Hôm nay là ngày đầu tiên Tô Việt làm con rể đến cửa, dựa theo quy củ hẳn là
phải mời rượu em rể, nhưng mà em rể của hắn Lô Văn Hiên mới mười hai
tuổi, chỉ tượng trưng nhấp vài ngụm rượu rồi bắt đầu dùng bữa.
Hôm nay, người trong Lô gia ai cũng vui mừng - ngoại trừ Lô Uyển Chi, vì
thế Trương thị chỉ sắp xếp một bàn ăn, Lô Dũng cũng không ngừng gắp thức ăn vào chén Tô Việt, Lô Hà Hoa thì không ngừng nói chuyện bát quái mấy
ngày gần đây với đại tỷ nàng ấy, đơn giản chỉ là tất cả mọi người khen
ngợi đại tỷ của nàng xinh đẹp như thế nào, mà Lô Văn Hiên thì hỏi Tô
Việt về chuyện có vào núi bắt chim hay không. Lô Uyển Chi cũng quyết
định tạm thời quên đi nỗi phiền muộn trong lòng, đợi đến tối khi còn lại hai người lại đem vấn đề tế nhị này ra nghi vấn Tô Việt.
Vì thế một bữa cơm ăn hết sức vui vẻ.
Đợi tới lúc ăn cơm xong, Lô Dũng liền một mình kéo Tô Việt vào thư phòng
riêng của Lô Văn Hiên, cha vợ con rể hai người trong đó đóng cửa nói
thầm to nhỏ nửa ngày trời.
Mà Lô Uyển Chi dĩ nhiên sẽ bị
Trương thị kéo đưa tới đưa lui mấy gói đồ, nào là thịt rồi gạo, hận
không thể đem xoong nồi nhà mình sang hết qua bên Tô gia, chỉ cần nàng
có thể ăn ngon là được.
Lúc mới đầu, Lô Uyển Chi còn đẩy ra
từ chối, "Nương, mấy thứ này nặng như vậy, chúng con làm sao mang về cho được? Huống chi, khi thấy chúng Tô Việt sẽ không muốn đâu, hơn nữa mang về cũng vô dụng, con cũng sẽ không nấu".
Nói câu cuối cùng,
Lô Uyển Chi lộ một vẻ mặt áy náy nhìn Trương thị, giống như không nấu
cơm là một tội lỗi lớn không thể tha thứ.
"Trong nhà không
phải có hai cái xe đẩy sao? Đợi lát nữa để hai đứa xếp lên, còn một mình A Việt giúp con đẩy trở về. Con có làm hay không không sao cả, để mẹ
chồng con làm là được rồi", Trương thị không hề thấy chuyện không biết
nấu cơm của khuê nữ mình có gì là hổ thẹn, ngược lại còn cho rằng cảm
thấy vẻ vang.
Trưng ra một bộ dáng tựa như 'Ta dưỡng ra một cô nương nhất định là số mệnh đại tiểu thư, không nấu cơm là chuyện đương nhiên'.
"Nương Tô Việt nói chờ chúng ta về sẽ tách ra, năm sau sẽ ở riêng", Lô Uyển Chi đem sự việc báo cáo đầy đủ.
Dừng tay đang làm việc, Trương thị ngẩng đầu nhìn nàng chăm chú hỏi, "Thật vậy không?"
Gật đầu, Lô Uyển Chi nói tiếp, "Cha hắn nói về sau chúng ta hằng năm chỉ
cần đưa chút bạc và lương thực giống như đại ca của hắn cho họ là được,
ba mẫu ruộng dưới chân núi của bọn họ sau này cũng không làm nữa. Sẽ đưa cho Tô Việt hết".
Trương thị vừa nghe xong lập tức vui vẻ
hẳn lên, "Như vậy thì tốt, thế này thì cha mẹ chồng con sẽ không ghét bỏ sai sót của con, chia ra rất tốt".
Tuy nhiên, ngay lập tức
bà dặn dò Lô Uyển Chi, "Nhưng mà, dù sao họ cũng là cha mẹ ruột của A
Việt, cho dù có tách ra ở riêng lại gần sát bên cạnh, nên chăm sóc vẫn
phải chăm sóc, ngày thường có đồ ăn ngon cũng phải chia phần cho bọn họ. Đồng thời cũng đừng có cất giấu gì. Hơn nữa, vừa rồi con nói cái gì mà
cha Tô Việt nương Tô Việt, hiện tại con cũng nên kêu một tiếng cha
nương, lời này đừng bao giờ nói trước mặt người ngoài, nếu để người
ngoài nghe được sẽ đâm thọt sau lưng con".
Trương thị nói
xong, Lô Uyển Chi nói 'đã biết', trong lòng nàng thì nghĩ khác, nương
của ta ơi, người cũng nói giống như khuê nữ của người đó thôi. Chỉ là
không muốn tranh cãi gì với TRương thị nên nàng ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai.
Vì thế, đợi đến khi Tô Việt vẻ mặt nặng nề rời khỏi thư phòng, đập vào mắt là một chiếc xe đẩy chứa đầy các loại đồ.
Hắn buồn bực nhìn Lô Uyển Chi, Lô Uyển Chi đã sớm biết hắn không muốn chiếm tiện nghi từ người khác, nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của hắn nàng vội
vàng cúi đầu, không giải thích.
Thấy bản thân không nhận được tin tức gì từ nàng dâu nhà mình, Tô Việt nhất mực cung kính hỏi nhạc
mẫu Trương thị, "Nương, người đang muốn chuyển nhà hay sao?"
"Không có, A Việt, đây đều là ta sắp xếp ra, phần lớn là thức ăn, là thịt
trong nhà ăn không hết, mùa đông cũng sắp tới nên gửi một ít rau cải
trước, còn có mấy cuộn vải, lúc nâng đồ cưới không nhét vào được, lần
này thuận tiện cho ngươi mang về. Sắp tới mừng năm mới, cũng muốn đưa
cho thông gia để may mấy bộ quần áo mới", Trương thị nói ra vẻ đương
nhiên, xem đi tiểu tử, cái này không phải cho ngươi đâu, đồ ăn là cho nữ nhi của ta ăn ngon, vải vóc là cho thông gia cha nương của ngươi. Lần
này nhìn ngươi còn cách nào từ chối được nữa.
Tô Việt nghe
xong chỉ nhíu mày không nói gì, trong lòng hắn không vui, nhưng cũng
biết bản thân không thể trực tiếp cự tuyệt, thở dài, nghĩ đến cái ăn
trong nhà mình, ăn quen rồi cũng không cảm thấy gì, thế nhưng người ăn
quen thịt cá như Lô Uyển Chi mà lại ăn uống như vậy trong hai ngày này
chắc là cảm thấy rất khó nuốt, tuy vậy không nghe thấy nàng trước mặt
mình kêu ca nửa chữ, cười khổ xong, con người nàng ấy thế kia, hẳn là
rất hiếm khi mở miệng nói tủi thân.
Nàng bị ủy khuất, bản
thân không nói cũng sẽ có người ngay lập tức thay nàng ra mặt, tỷ như
vừa rồi, nhạc phụ gọi hắn vào phòng thực ra là n