
nhanh nghĩ ra cách giải độc, Dục Thiên
không phải được cứu rồi sao? Cho nên ta đây là vì lo nghĩ cho Dục Thiên, chứ
không phải do bản thân tham ăn."
Hắn thật là đồ vô lại kiêm xỏ lá! Triệu Vô Ngôn đành tiếp tục
đảo mắt khinh bỉ.
"Vô Ngôn..." Vệ Đình Long giống như người vợ nhỏ
bé vùi vào cần cổ trắng ngần của nàng. "Muội phải tin tưởng ta... Ta tuyệt
đối không bỏ mặc bằng hữu không chăm sóc, để đặc biệt đi tìm cái ăn..."
Ơ! Tên Vệ Đình Long này đã được tiện nghi còn ra vẻ, đem cái
miệng ăn bánh nhân thịt đầy dầu mỡ của hắn lau lau trên cổ nàng!
"Vệ đại tướng quân, ở đây có khăn tay, đừng lấy cổ tôi
làm khăn lau." Triệu Vô Ngôn rút chiếc khăn trắng tinh ra ném vào mặt hắn.
"Ối! Vô Ngôn đánh ta, ta không chịu..." Hắn dứt
khoát bắt đầu đùa giỡn dựa vào nàng, giống như kẹo cao su bám dính lên người
Triệu Vô Ngôn.
"Tướng quân, mật lệnh khẩn cấp!" Phó tướng Thạch
Khôi vội vàng vào bẩm.
Cùng lúc ấyVệ Đình Long, rời khỏi cơ thể thơm ngát của Triệu
Vô Ngôn, cầm túi giấy dầu nhét vào tay nàng, thân hình cao lớn đứng thẳng dậy,
khuôn mặt tuấn tú nghiêm lại, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Đến đại sảnh!"
Thật là thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách nữa! Triệu
Vô Ngôn trong lòng buồn cười, mang theo một túi bánh nhân thịt, đi theo đến đại
sảnh.
Không lâu sau, Triệu Vô Ngôn lại một thân một mình cầm theo
túi giấy trở về Lạc Hương viên. Vệ Đình Long bị quân lệnh khẩn cấp gọi về phủ
Tây An, bên sườn núi Thạch gia tiêu diệt thổ phỉ. Trước khi xuất phát, hắn còn
liên tục dặn dò nàng, xin nàng nhất định phải cố gắng cứu sống Địch Dục Thiên.
Không cần người khác nhắc nhở nàng cũng biết, hành y tế thế
mục đích không phải là cứu chữa người khác sao? Sao lúc nào cũng có người nhắc
nhở chuyện nàng đã biết từ sớm chứ? Phiền phức!
Tiễn Vệ Đình Long đi, lỗ tai nàng cuối cùng đã có một chút
yên tĩnh. Triệu Vô Ngôn ở trong ngôi đình của Lạc Hương viên vừa ăn bánh, vừa lấy
một tí dược phấn trộn vào một cái bình nhỏ mang theo bên mình, nhàn nhã uống Vũ
Di trà, một chút cũng không giống gặp phải vấn đề nan giải to tác gì, thật sự
thong dong. Nàng nhìn qua thằng bé người hầu bên cạnh, khoảng chừng mười tuổi
là cùng, diện mạo thanh tú, xem ra thông minh lanh lợi.
Cũng được! Về lại Giang Nam xem ra cũng tốt.
Triệu Vô Ngôn nở nụ cười, hướng đến cậu bé hỏi: "Tên gọi
là gì?"
Cậu bé mi thanh mục tú đó cung kính đáp, "Tiểu
Văn."
Triệu Vô Ngôn hớp một ngụm Vũ Di, cầm túi bánh trên bàn đẩy
về phía nó, nhìn lên đám mây trắng trên bầu trời một cái, miễn cưỡng nói:
"Tiểu Văn, ăn bánh hàu đi, đã đến Hàng Châu thì không thể không ăn được."
Hàng Châu, Từ gia trang.
"Cô chính là thiếu niên thần y Triệu Vô Ngôn?" phu
nhân Từ gia trang Phạm Tử Đình kinh ngạc khẽ hỏi. Mấy năm nay nàng kinh doanh
buôn bán dược liệu, sớm nghe nói Triệu Vô Ngôn y thuật cao minh, hôm nay vừa gặp,
hóa ra là cô nương xinh đẹp thế này, nàng đương nhiên kinh ngạc.
"Vô Ngôn không còn trẻ nữa, xin Từ phu nhân không nên gọi
tôi là thiếu niên thần y, trực tiếp gọi tôi là Vô Ngôn thì tốt hơn." Triệu
Vô Ngôn trông thấy Phạm Tử Đình xinh đẹp như hoa - tuổi tác còn khá trẻ, không
ra vẻ thế gia vọng tộc. Lập tức đối với Phạm Tử Đình tràn đầy thiện cảm.
Phạm Tử Đình đối với Triệu Vô Ngôn thân mặc nam trang cười
cười, "Tôi trước đây cũng mặc nam trang, cảm giác rất quen thuộc... Tôi thấy
chúng ta cũng đừng khách sáo nữa, tôi gọi cô là Vô Ngôn, cô gọi tôi là Tử Đình
đi."
"Vậy tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh."
Phạm Tử Đình gật gật đầu. "Hôm nay cô đặc biệt đến nơi
này, có chuyện gì không?"
"Là thế này, tôi có một bệnh nhân, trúng phải kì độc của
Đông Doanh, hôm nay đặc biệt đến hỏi quý trang có dược liệu giải độc hay không,
có thể giúp tôi giải độc cho bệnh nhân này không?"
"A! Đúng lúc mấy ngày trước chúng tôi từ Đông Doanh mua
vào một số dược liệu quý giá, nghe người bên kia nói, trong đó có một gốc nhân
sâm ngàn năm có thể giải được bách độc... Xem ra vị bệnh nhân kia của cô thật
đúng là hồng phúc tề thiên, gặp đúng thời điểm." Phạm Tử Đình cười nói.
Triệu Vô Ngôn nếm một ngụm Bích Loa Xuân, thong thả quay qua
tùy tùng Tiểu Văn đứng nghe bên cạnh nói: "Chúng ta cũng thật may mắn, chủ
nhân ngươi được cứu rồi."
Tiểu Văn chỉ mỉm cười, không dám nhiều lời.
"Vô Ngôn, cứu người như cứu hỏa, tôi sẽ đến kho thuốc
mang tới liền." Phạm Tử Đình là kiểu người hành động, nói xong liền đi đến
kho.
"Không cần vội. Tử Đình, cô nói trước kia cô cũng mặc
nam trang, chuyện là như thế nào? Tôi muốn nghe thử, tiện thể lưu lại quý trang
vài ngày. Tôi lâu rồi không đến Hàng Châu, cũng muốn vui chơi một chút, được
không? Còn nữa, quý trang có Tống triều Triệu Cát vốn là
ngồi tại chỗ trên chiếc ghế trong hoa viên được chạm trổ, không có ý định đứng
lên.
"Gì cơ?" Phạm Tử Đình tuy rằng cảm thấy kì quái,
nhưng vẫn theo tình hình thực tế trả lời, "Có chứ! Trong trang chúng tôi
có đủ loại sách thuốc
V