Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325581

Bình chọn: 10.00/10/558 lượt.

bèn giận dỗi về phòng của mình đóng cửa lại.

Tiền Phong thích thú ôm lấy con bé, hôn nhẹ lên gò má mịn màng, nói: “Vợ yêu lớn quá rồi, nào Nữu Nữu, đến hôn một cái!”

Nữu Nữu mở to đôi mắt trong suốt, cười ngọt ngào, há miệng “phốc” một cái hôn lên mặt Tiền Phong.

Nhạc Nhạc dần lớn lên, Nữu Nữu cũng từ từ lớn, đảo mắt con bé đã đến tuổi đi nhà trẻ.

Nữu Nữu mặc chiếc váy đáng yêu, đứng

trên bệ gỗ, giọng nói ngọt ngào pha lẫn nghiêm trang tự giới thiệu “Con

tên là Phong Nữu Nữu, năm nay ba tuổi. Con biết hát, còn biết cả múa

nữa”. Con bé lần đầu tiên nhìn thấy nhiều bạn nhỏ như vậy, hưng phấn đến hai má đỏ bừng. Cuối cùng còn để lại một câu: “Con giỏi nhất là ăn, con có thể ăn rất nhiều rất nhiều thứ nha”

Con bé ở nhà đều được mọi người cổ vũ ăn thật nhiều, bởi vì con bé không mũm mĩm như nhiều đứa trẻ đồng trang

lứa. Thế cho nên con bé vẫn tưởng, ăn nhiều là rất giỏi.

Phong Nữu Nữu?

Những người bạn nhỏ phía dưới vừa nghe tên liền cười đến đau bụng, ngã chỏng vó.

Không chỉ có cái tên tức cười mà còn ăn rất nhiều nữa!

Nữu Nữu thấy mình giới thiệu không ai sùng bái, lại còn bị cười, nước mắt lạch cạch rơi xuống chạy về nhà oa oa khóc lớn.

Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính sau khi hiểu

rõ mọi chuyện, dở khóc dở cười nói: “Bảo bối ngoan, không khóc. Con có

một cái tên rất êm tai nha, đó là Phong Tử San, Nữu Nữu là tên ở nhà ba

ba, ma ma, các chú dì mới gọi, cho nên những bạn bè khác đều rất ghen tị đó”

Nữu Nữu nức nở, cố nín khóc, hỏi lại: “Thật sao?”

Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính dùng sức gật đầu.

Không nghĩ tới, ngày hôm sau Nữu Nữu lại chạy về nhà oa oa khóc lớn, khóc đến đáng thương “Ô ô ô, ba ba ma ma

gạt con, các bạn đều cười con, bọn họ nói tên của con giống Phong Tử

Sơn! Ô ô ô…”

Nhạc Nhạc một bên xem náo nhiệt thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn tên nó là Phong Tử Dạ, hắc hắc, thật suất!

Lúc Nữu Nữu hai tuổi, Nhạc Nhạc năm

tuổi, nếu nghĩ rằng ở tuổi này lũ nhỏ sẽ không làm cho người ta phiền

lòng, vậy thì thật sự là mười phần sai rồi.

Đối với hai đứa nhỏ đầy tinh thần thám

hiểm mà nói thì phòng làm việc của ba ba là nơi huyền bí nhất. Hai đứa

nhỏ thừa dịp ba mẹ không chú ý liền ghé tai vào cánh cửa nghĩ: Bên trong có gì nha? Thật muốn khám phá quá!

Nữu Nữu: Anh hai… thật muốn vào nha.

Nhạc Nhạc: Thật sự rất muốn biết nha.

Nữu Nữu mãnh liệt gật đầu: “Đúng đúng! Chúng ta vào đi!”

Nhạc Nhạc lập tức liếc mắt: Ngốc, đừng có lên tiếng chứ!

Nữu Nữu che miệng lại, đi theo sau lưng anh trai, phía sau con bé là Bàn Chải đang thè lưỡi. Hai đứa cẩn thận đẩy cửa phòng ra.

Bên trong có cái gì nha? Hai cái đầu nhỏ ôm lấy Bàn Chải, mở to mắt nhìn vào, trái tim đập thình thịch.

Có thể giống trong phim hoạt hình, khi

vừa mở cửa ra liền lạc vào thế giới cây có thể nói chuyện, thỏ có thể

uống trà hay không? Hay là một mảnh tối om lại có một cái bóng trăng

trắng lướt qua?

Hai cái đầu nhỏ nuốt nước miếng, vừa sợ hãi lại vừa hiếu kỳ.

Oa…

Thật nhiều tượng người!

Hai đứa nhỏ liền bị những tác phẩm gốm sứ trong phòng làm việc hấp dẫn.

Đây là ma ma mặc chiếc váy xinh đẹp, khóe miệng đang mỉm cười.

Đây là bộ dạng ma ma đọc sách.

Đây là lúc ma ma khẽ nhắm mắt, bàn tay đặt lên chiếc bụng to tròn.

Thật nhiều, thật nhiều…

Nhạc Nhạc đắc ý chỉ vào bức tượng khắc

một đứa nhỏ tuấn tú đứng bên cạnh ma ma, nói: “Đây là anh đó!”, dưới

chân còn có cả Bàn Chải.

Nữu Nữu nóng nảy, con bé không tìm được

mình nha! Cái miệng nhỏ nhắn chu lên, thương tâm nói: “Nữu Nữu đâu? Nữu

Nữu đâu? Sao lại không có Nữu Nữu?”

Nhạc Nhạc thở dài kéo tay con bé, chỉ vào tác phẩm cả gia đình, “Tô Mộc Vũ” đang ôm một đứa nhỏ trong lòng, nói: “Em ở đây nè”

Nữu Nữu chớp mắt to, nói: “Nhưng mà Nữu Nữu đâu giống như thế”

Nữu Nữu lại hỏi: “Sao ba ba lại làm nhiều tượng người thế nhỉ? Hơn nữa còn không cho anh em mình xem”

Nhạc Nhạc hai tay chống hông, nói: “Cái này em không biết đâu, chú thần kinh nói ba ba chính là “đặt trong nồi, nung rầu rĩ”!”

Nữu Nữu tò mò, mở to hai tròng mắt sáng

trong như thủy tinh, hỏi: “Anh hai, “đặt trong nồi, nung rầu rĩ” là cái

gì? Có thể ăn được không?”

Nhạc Nhạc nhìn em gái, nói: “Em cả ngày

chỉ biết có ăn thôi, ngốc nghếch, “đặt trong nồi, nung rầu rĩ” cũng

không hiểu, “đặt trong nồi, nung rầu rĩ” chính là… chính là…”

Dưới ánh mắt tò mò của em gái, Nhạc Nhạc giả vờ bộ dáng người lớn, nói: “Chính là bỏ rầu rĩ vào trong nồi rồi nung lên nha!”

Nữu Nữu sùng bái nhìn anh trai, anh hai thật thông thái nha!

Nhạc Nhạc đắc ý nâng chiếc cằm nhỏ, biểu cảm kia quả thật đang nói: Đương nhiên!

Đang lúc thằng nhóc đắc ý, bỗng nhiên

một bàn tay đưa ra nhéo tai nó. Nhạc Nhạc muốn đẩy cái tay kia, không

ngờ khi ngẩng đầu lên thì… Ôi má ơi! Ba ba đã về!

Phong Kính đen mặt nhìn Nhạc Nhạc, thằng nhóc sợ tới mức lập tức hô to: “Ma ma cứu mạng! Nhạc Nhạc tiêu đời rồi!”

“Không phải ba đã nói không được vào đây rồi sao?” Phong Kính đen mặt, một tay xách Nhạc Nhạc, một tay xách Nữu

Nữu mang ra ngoài, Bàn Chải sớm thức thời chạy biến về ổ của mình.

Cửa đóng lại, hai đứa nhỏ ngồi trên ghế

sa lon, ôm lấy nhau gi


Polaroid