
hức đêm viết
nốt mấy chương tiểu thuyết của mấy ngày nay là có thể nghỉ ngơi mấy
ngày. Từ Du Mạn thức tới gần 4h sáng mới ngủ, 6h đã bị điện thoại của
Thẩm Mặc Dư đánh thức. Gần như chỉ ngủ hai giờ, Từ Du Mạn dù làm bằng
sắt, cũng không thể không buồn ngủ. Bị dáng vẻ gật gà gật gù của cô quấy rầy, Thẩm Mặc Dư nhìn thấy có chút nói không nên lời:
“Nhóc Mạn, thành thật trả lời, tối hôm qua mấy giờ mới ngủ hả?” “Hả? Cậu nói cái gì?” Từ Du Mạn cố gắng đem mắt mở to hơn một chút: “A Dư, cậu nói cái gì vậy?”
“Tớ, hỏi, cậu, tối, qua, mấy, giờ, mới, ngủ?”
Đây đúng thật là nói từng chữ từng chữ một. Tuyệt đối không có chữ nào dính với nhau. Từ Du Mạn giật thót mình, bộ dáng này của Thẩm Mặc Dư thật sự rất đáng sợ:
“Hì hì, không muộn lắm không muộn lắm.”
“Còn nói không muộn lắm, mắt thâm quầng cả rồi kìa. Vốn là tiểu mỹ nhân xinh đẹp làm sao lại biến thành con gấu trúc, thật đúng là quốc bảo rồi.”
“Chương Việt, anh không nói chuyện thì chết à? Cẩn thận lúc náo động phòng, tôi chỉnh chết anh!”
Trò chuyện với bọn họ, tinh thần của Từ Du Mạn đã tốt hơn rất nhiều. Thẩm
Mặc Dư ở một bên cười đến vô tâm vô phế, Trương Chương Việt lại bị lời
nói hùng hồn của Từ Du Mạn dọa sợ. Xà hạt nữ nhân, anh ta rốt cuộc cũng
nhìn thấy xà hạt nữ nhân là bộ dáng gì rồi. Quá độc ác.Trương Chương
Việt ở trong lòng thề, về sau chọc ai cũng không thể chọc Từ Du Mạn,
thật sự quá đáng sợ.
“Đi thôi! Đi chọn nhẫn.”
Lúc chọn
nhẫn, Thẩm Mặc Dư mỗi lần nhìn thấy một chiếc nhẫn đẹp mắt thì rất
thích, nhưng vừa nghe giá tiền liền vội vàng lắc đầu, lắc đầu như trống
bỏi vậy, sau đó tiếp tục đi xem những chiếc nhẫn có kiểu dáng khác. Từ
Du Mạn hiểu rõ suy nghĩ của Thẩm Mặc Dư, bọn họ vốn là hôn nhân hợp
đồng, Thẩm Mặc Dư không muốn thiếu nợ Trương Chương Việt quá nhiều. Thẩm Mặc Dư vẫn đang ở phía trước khổ cực tìm một chiếc nhẫn giá rẻ, Từ Du
Mạn cùng Trương Chương Việt chậm rãi đi ở phía sau.
“Anh sẽ đối xử tốt với A Dư chứ?”
Du Mạn đột nhiên hỏi, không nhìn Trương Chương Việt, mà nhìn cô gái nhỏ ở phía trước.
“Chỉ cần cô ấy muốn, tôi đều có thể cho.”
Từ Du Mạn nghĩ, đây chắc là lời cam kết của anh ta. Thật ra con người
Trương Chương Việt không tệ, có lẽ, bọn họ lại làm giả thành thật cũng
không chừng. Từ Du Mạn bí hiểm cười. Giữa bọn họ không cần cô nhúng tay
vào quá nhiều. Sau đó, Từ Du Mạn nhìn thấy Trương Chương Việt lặng lẽ
mua một cái nhẫn. Giá của cái nhẫn này đã vượt qua tám con số, là chiếc
nhẫn mới được tung ra. Nghe nói là do một nhà thiết kế nổi tiếng ở châu
Âu tự tay thiết kế làm ra. Từ Du Mạn ở trong lòng khen ngợi Trương
Chương Việt, người đàn ông này, nhìn không ra là người rất cẩn thận chu
đáo.
Chiếc nhẫn này, tuy rằng Thẩm Mặc Dư cũng không có vẻ mong
đợi mà nhìn chằm chằm vào nó, cũng không vừa đi vừa quay đầu lại nhìn
nó. Nhưng Trương Chương Việt cùng Từ Du Mạn đều chú ý phát hiện ra. Thẩm Mặc Dư không chỉ một lần nhìn qua chiếc nhẫn ở bên cạnh nó, dường như
lơ đãng, nhưng mỗi lần như vậy Thẩm Mặc Dư giống như cố ý không nhìn tới nó. Không phải là không thích, là sợ nhìn rồi thì không nỡ dời mắt đi.
Thật sự, dường như có khả năng tác hợp cho hai người bọn họ. Dù sao cũng kết hôn, nếu có thể thật sự ở bên nhau thì không còn gì tốt hơn. Trương Chương Việt cùng Từ Du Mạn bị Thẩm Mặc Dư gọi qua chỗ cô đứng. Thì ra
Thẩm Mặc Dư nhìn trúng một chiếc nhẫn, giá chỉ có hơn một triệu, xem ra
vẫn là rất đắt, nhưng Trương Chương Việt và Từ Du Mạn đều biết, ở nơi
này, đây gần như là giá rẻ nhất rồi:
“Hai người thấy cái này đẹp không?”
“Đẹp.”
“Đẹp chứ. Mắt nhìn của tớ sao mà sai được chứ? Vậy chúng ta mua cái này được không?”
Thẩm Mặc Dư mong đợi nhìn Trương Chương Việt, giống như cô thật sự rất thích chiếc nhẫn này.
“Được.” Trương Chương Việt đã mua một chiếc nhẫn rất xa xỉ rồi nhưng vẫn đồng ý.
Lúc đưa Thẩm Mặc Dư đi trả tiền, cô thu ngân kia rất khinh thường, thái độ
cũng không tốt. Hiếm thấy, Thẩm Mặc Dư không cãi vã với người ta. Trước
kia Thẩm Mặc Dư nhìn không quen nhất là loại người này, lần này lại nghe thấy lời nói của nhân viên thu ngân, cũng không tranh luận, ngược lại
lôi kéo Trương Chương Việt và Từ Du Mạn nhanh chóng rời đi.
“Không có tiền thì đừng tới chỗ chúng ta mua nhẫn. Vừa không có không tiền,
lại muốn giả bộ làm người giàu có, thứ người như thế.”
Sau đó, một nhân viên thu ngân khác lại gần nói:
“Cô đừng nói nữa, người ta mới vừa đi kiểu gì cũng nghe thấy rồi đó.”
“Nghe thì thế nào? Tôi cứ nói.”
“Mới vừa rồi, người đàn ông đi cùng bọn họ đã mua chiếc nhẫn Hoàn Tâm ngày hôm qua mới đến rồi.”
“Hoàn Tâm? !”
“Ừ, chính là Hoàn Tâm.”
“Vậy là khoảng 19 900 000 tệ!”
“Cho nên, người ta không gây phiền toái cho cô là may mắn cho cô đó. Cô nên
học cách nhìn người đi, người nào là thật, người nào là giả.”
Không tìm cô ta gây phiền toái sao? Chỉ là không gây phiền toái cho cô ta
ngay tại chỗ đó thôi. Ngày hôm sau, nhân viên thu ngân này liền bị đuổi
việc. Lý do là mắt chó nhìn người thấp, thiếu chút nữa đắc tội khách
hàng lớn của bọn họ.
“Hai người không phải chứ?