
, vẫn là
đi làm phiền anh trai rồi.
Toàn bộ bạn cùng lớp của Mạn Mạn đều
biến mất một buổi sáng, cậu nghĩ là họ đi bệnh viện thăm Mạn Mạn. Cậu
vẫn muốn đi bệnh viện thăm cô một chút, với tư cách là một học đệ, một
người bạn đi thăm cô. Vận khí của Tống Lâm Bạch trước sau đều không tốt, đến bệnh viện lần nữa
lại gặp phải Từ Du Mạn đang ngủ. Không giống như lần trước lặng yên
không tiếng động rời khỏi, Tống Lâm Bạch lựa chọn phương pháp ngốc nhất, ở bên ngoài bệnh viện chờ đợi.
Sau khi mấy người bạn học của Mạn Mạn mà cậu đã thấy qua ở trong bệnh viện rời đi, cậu mới đi lên. Lại
đụng phải người đàn ông hôm trời mưa lần trước dẫn Mạn Mạn rời đi. Nghe
giọng điệu của cô, dường như đặc biệt không muốn gặp anh ta.
Tống Lâm Bạch là một đứa bé ngoan, cảm thấy ở ngoài cửa nghe lén người khác
nói chuyện là cực kỳ không có đạo đức. Cho nên cậu lại lựa chọn đi dạo
loanh quanh ở công viên bên cạnh bệnh viện, cũng là một cách giết thời
gian khá tốt.
Lần nữa đi lên cũng đã 5h chiều rồi, rốt cuộc không còn ai nữa rồi, cũng không có những chuyện mà cậu không nên nhìn không
nên nghe nữa. Tống Lâm Bạch lấy dũng khí gõ cửa.
“Mời vào.”
Từ Du Mạn hơi bất ngờ lại là Tống Lâm Bạch, cô vốn cho rằng sau lần đó cự
tuyệt Tống Lâm Bạch, cậu ta hẳn sẽ không còn để ý tới cô nữa, không ngờ
còn tới thăm cô.
Trong lòng Từ Du Mạn vẫn có chút vui mừng, mặc
dù đối với Tống Lâm Bạch cô không có loại tình cảm yêu thích đó, nhưng
tin rằng bất kể cô gái nào cũng không thể chống cự được sức hấp dẫn của
cậu thiếu niên này, hơn nữa còn là một đứa bé ngoan ngoãn lại vô cùng
ngượng ngùng này. Nếu như không phải là Tống Lâm Bạch thích cô, cô thật
muốn nhận cậu ta làm em trai của mình. Nếu như Tống Lâm Bạch trở thành
em trai của cô, thật sự sảng khoái. Suy nghĩ một chút cũng đã cảm thấy
sảng khoái rồi.
Tống Lâm Bạch sợ Từ Du Mạn nói lời gì mà cậu
không muốn nghe, nên nhanh chóng biểu lộ thái độ của mình. Vừa vào cửa,
Tống Lâm Bạch liền lập tức nói:
“Chị Mạn. Thầy Cố.” Tống Lâm
Bạch xem ra là đứa bé đàng hoàng, vốn cậu ta cũng chính là một đứa bé
thành thật, ngoan ngoãn chào hỏi Từ Du Mạn và Cố Uyên.
“Ừ. Thật không nghĩ tới cậu sẽ đến thăm tôi.” Từ Du Mạn vui mừng nói. Cố Uyên thì sao, chỉ là tượng trưng ‘ừ’ một tiếng.
Thái độ của Cố Uyên không nằm trong phạm vi mà Tống Lâm Bạch lo lắng, điều
mà cậu quan tâm chính là phản ứng của Từ Du Mạn. Xem ra Mạn Mạn hẳn là
rất vui mừng khi cậu đến thăm cô.
“Nghe nói chị nhập viện cho nên đến thăm một chút. Em trai thăm chị gái hẳn không có vấn đề gì chứ?”
Tống Lâm Bạch chỉ sợ Từ Du Mạn không muốn gặp mình, không cho cậu nhìn
thấy sắc mặt hòa nhã, thật sự là một cậu bé khiến người ta thương yêu.
“Đương nhiên là không có vấn đề gì.” Từ Du Mạn thật lòng muốn Tống Lâm Bạch
trực tiếp gọi mình là chị, cô không khỏi YY trong đầu, nếu Tống Lâm Bạch trực tiếp gọi cô là chị, loại cảm giác đó tuyệt đối là hưởng thụ. Từ Du Mạn luôn có một thói quen, rất nhiều khi trong lòng YY cái gì, cô sẽ
không tự chủ mà nói ra. Lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
“Chị.” Hả? Ai đang gọi chị vậy?
“Chị đang nghĩ gì vậy?” Tống Lâm Bạch nghe được Từ Du Mạn nói muốn cậu trực
tiếp gọi cô là chị, trong lòng có chút khổ sở, nhưng vẫn vui mừng. Loại tâm lý này thật sự rất mâu thuẫn.
Từ Du Mạn lúc này mới phản ứng kịp, đó là Tống Lâm Bạch đang gọi mình. Chẳng lẽ, cô lại đem suy nghĩ
trong lòng mình nói ra rồi? Thật là mất mặt chết.
Cố Uyên dĩ
nhiên cũng đã nghe đến Từ Du Mạn nói, trong lòng càng thêm thoải mái.
Cậu thiếu niên này không nói giỡn. Mạn Mạn chỉ coi cậu là em trai của
mình. Anh dường như bớt đi một tình địch.
“A, không có gì.” Từ Du Mạn trên mặt cười nở hoa. Cô có thêm một người em trai rồi, thật sự sảng khoái, thật sự sảng khoái.
“Chị, về sau em đều gọi chị là chị, em chính là em trai của chị, được không?” Tống Lâm Bạch rất khó khăn đem lời này nói ra. Bởi vì cậu biết rõ, vừa
nói ra lời này nghĩa là cậu vĩnh viễn không có cơ hội nữa.
“Ừ.”
Từ Du Mạn cầu cũng không được. Rất vui mừng, chỉ thiếu chút nữa nhảy
lên. Không có biện pháp, chân bị thương, nhảy không được. Tống Lâm Bạch
cùng Từ Du Mạn trao đổi số điện thoại, về sau có chuyện gì cũng dễ dàng
hơn một chút.
“Chị, thầy Cố, em đi về trước đây, hôm nào trở lại
thăm hai người.” Tống Lâm Bạch cùng Từ Du Mạn hàn huyên một lát, sắc
trời hơi tối rồi, Tống Lâm Bạch mới lưu luyến không rời mà chuẩn bị đi
về.
Không ngờ cuộc sống của chị gian khổ như vậy, cậu là đứa bé
từ nhỏ lớn lên ở trong hũ mật, thật không cách nào tưởng tượng chị làm
sao trải qua cuộc sống trước đây. Tống Lâm Bạch có cảm giác, còn có rất
nhiều chuyện chị cũng chưa nói ra . Chị, trước kia chị rốt cuộc làm sao
trải qua?
“Được. Đi đường cẩn thận.”
Từ Du Mạn cũng không
nghĩ đến, mình tại sao lại cùng Tống Lâm Bạch nói đến những chuyện trước kia. Xem ra cô thật sự thích cậu em trai này. Phải biết rằng chuyện
trước đây của cô còn chưa từng kể cho ai đấy. A Dư và thầy Cố là vốn đã
biết.
“Thế nào? Còn luyến tiếc?” Cố Uyên chua chua nói.
Cậu nhóc Tống Lâm