80s toys - Atari. I still have
Giáo Sư Quá Dùng Sức

Giáo Sư Quá Dùng Sức

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323392

Bình chọn: 9.00/10/339 lượt.

anh.”

“Anh đang đi về phía em, em quay đầu lại nhìn một chút.”

Tôi giữ di động bên tai quay lại nhìn, Tô Tín đang đi về phía tôi, bước

chân của anh không nhanh không chậm, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ ôn hòa.

Tôi vui vẻ vẫy tay với anh, anh cũng cười cười đi tới trước mặt tôi.

Đám con trai đột nhiên im lặng, chàng trai đeo mắt kính nhanh chóng đứng lên: “Chào thầy Tô.”

Sắc mặt Tô Tín vẫn y vậy còn thân thiết giới thiệu cho tôi, đây là lớp trưởng lớp anh.

Tôi yên lặng chấp nhận, cười híp mắt nhìn Tô Tín, thì ra là như vậy, đệ tử

của anh hèn gì cũng bỉ ổi như anh, đúng là cái tốt thì không lấy, cái bã đậu thì đi giữ làm tinh hoa cho mình………

Thấy tôi cười có chút khinh bỉ, đôi lông mày xinh đẹp của anh nhíu lên, anh hỏi: “Cười cái gì?”

“Thấy anh em rất vui.” Ăn ở hai lòng là tố chất trời sinh của tôi rồi.

Anh hài lòng cười vui vẻ, nhìn tôi từ trên xuống dưới đánh giá: “Bộ giáp màu đỏ rất có tinh thần.”

==||| Mẹ nó! Đừng có điểm huyệt bất ngờ vậy chứ!

Bỗng nhiên thần sắc anh căng thẳng, nắm tay tôi thật chặt: “Tại sao tay bị trày?”

Lúc này tôi mới phát hiện trên mu bàn tay có vết trày không lớn không nhỏ, hơi hơi đau chút.

Tôi nhìn xung quanh, ánh mắt học trò của Tô Tín ai nấy đều giống như cái

chuông của Doraemon, mà cái cằm thì rớt xuống mặt đất hết rồi.

Tôi khẩn trương rút tay lại: “Cái này……chắc là do lúc nãy thổi bị bể nên vậy.”

“Lại đây, đừng phát nữa.” Anh kéo tay khác của tôi, giựt lấy cái túi trong tay tôi đưa cho tên lớp trưởng: “Em đi phát đi.”

Lớp trưởng sững sờ, ngổn ngang trong gió………

“Chúng ta đi thôi.” Tô Tín kéo tôi đi xuống khán đài.

Sau lưng tôi bạo phát tiếng vỗ đùi cộng thêm vài tiếng rống: “Đúng là không nhìn ra! Thì ra là sư mẫu!”

Tô Tín dẫn tôi ra xe

phía bên ngoài sân điền kinh, trong cốp xe anh có hộp thuốc, anh lấy ra

rồi đưa ngồi vào băng ghế sau, lấy băng gạc, nước sát trùng và kéo ra,

tôi thấy anh như vậy thì hơi sợ giấu tay ra sau.

“Anh làm gì vậy, sao lại dùng đến dao kéo? Chỉ là vết thương nhỏ thôi, chỉ cần chút nước miếng băng keo cá nhân là được rồi.”

Anh nhìn phản ứng của tôi có chút buồn cười: “Kỳ Nguyệt, trước kia em đều dùng nước miếng?”

“Uhm.”

“Đưa tay ra đây.” Anh kéo tay tôi, tôi càng nắm tay chặt hơn, bất đắc dĩ anh nói: “Lấy kéo ra là để cắt băng, đâu phải cắt tay em.”

“Anh không nói sớm ――” tôi thở dài nhẹ nhõm, đưa tay cho anh.

Lông mi anh rũ xuống nhìn kĩ vết thương, xoa nhẹ vết thương, cảm giác lành

lạnh làm cả người tôi run lên, vết thương càng đau, anh nhẹ nhàng nâng

tay tôi đặt gần miệng thổi nhẹ, hơi thở ấm áp vương vấn trên bàn tay.

Trong lòng tôi mềm mại như dòng nước ấm chảy qua.()

Anh cúi đầu tỉ mỉ băng bó lại, vài giọt mồ hôi ẩn hiện trên vầng trán trắng nõn của anh, đôi mắt đen phía dưới giống như một cái hồ sâu không thấy

đáy.

Dáng vẻ anh thật là đẹp. Tôi kích động cúi đầu xuống gần anh, hôn lên trán anh một cái.

Tô Tín ngước mắt nhìn tôi, trong đáy mắt đều là ý tình, anh đóng vai người tốt đến cùng, đưa tay ra ôm tôi, tôi hoàn toàn không dự liệu được hành

động này, trước mắt đột nhiên tối đen chỉ có cảm giác duy nhất là vết

chai nơi bàn tay anh.

Đôi môi nhẹ nhàng lướt qua sau đó có gì đó

mềm mại trơn ướt chui vào khoang miệng, nó hơi dùng lực đụng chạm hai

bên khớp hàm, bỗng nhiên tôi có cảm giác chấn động, cái hôn sâu sắc này

của anh vốn nhẹ nhàng trở thành gặm cắn.

Anh vòng tay ra sau lưng ôm tôi lại gần hơn chặt hơn, tới khi tôi bị hôn không thở được nữa thì

anh chuyển qua bên tai, thổi nhẹ vào tai, giọng nói trầm thấp mê hồn:

“Đừng nhúc nhích.”

Toàn thân tôi run rẩy, cả người lập tức đóng băng.

Tên Tô Tín này! Dám gặm cổ tôi ==!

Anh nhẹ nhàng gặm cắn cổ tôi, tôi nhột nhưng không thể nhúc nhích được.

Tô Tín cúi người, tôi bị áp đảo trên ghế, tay tôi chen giữa hai thân thể, tôi hít vào một hơi.

“A ―― đau.”

Tô Tín dừng động tác lại: “Em đau hả?”

Giọng nói anh khêu gợi làm lòng tôi lại nóng lên.

“Tay đau.”

Anh nghiêm chỉnh ngồi lại, cầm tay tôi ôn nhu hỏi: “Không sao rồi.”

“Bây giờ không có gì rồi, anh không đụng tới nó thì nó không đau ==”

Tô Tín cười sung sướng: “Được rồi, anh không đụng tới nó.”

Anh nói xong lại kéo ót tôi lại gần, lại là một nụ hôn dài đằng đẳng, tôi

bị lăn qua lăn lại, mết hết sức lực xụi lơ dựa vào kính xe.

Tôi lấy hộp thuốc đánh anh: “Anh thật là háo sắc, tên sắc ma chưa thỏa mãn dục vọng!”

Tô Tín linh hoạt chụp lấy hộp thuốc, vô tội nói: “Chẳng lẽ không phải do em khơi lên?”

“Em chỉ hôn anh một cái chớp nhoáng, anh thật dễ khơi mào dục vọng, còn hôn nhiều lần như vậy………”

Anh cúi đầu sắp xếp băng vào hộp thuốc: “Không phải em nói nước miếng em rất vạn năng hay sao, anh chỉ lấy nó giải độc thôi.”

“Anh…………” tôi không còn gì để nói, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chốc lát sau tôi cảm nhận được vòng tay anh ôm eo tôi từ phía sau, cằm đặt

lên vai tôi, anh dịu dàng dụ dỗ nói: “Được rồi mà, đừng giận nữa, lần

sau còn như vậy thì cho em chủ động cũng được.”

“!@#$%^&*(“

***

Tôi đưa mắt nhìn Tô Tín lái xe đi xa, tức giận và xấu hổ trong lòng cùng tồn tại không thể xua đi