
dù vậy nó vẫn khiến tôi cảm động rất nhiều.
Phần lớn người yêu biểu đạt cách yêu là chuyện bình thường, cũng như Tân Hân năm đó tuyên bố nói muốn tìm một người đàn ông chạy xe thể thao có treo băng rôn theo đuổi cô, thế mà hiện tại lại mỗi ngày ăn ba bữa cơm, đi
dạo dưới sân trường cùng Ninh Tiểu Bạch.
Tôi lại không như thế, rất dễ dàng biết đủ, đi đâu cũng được, làm gì cũng được miễn có anh bên cạnh là được.
Những lời này chỉ là lúc chơi đùa với các chị tôi nói mà bây giờ lại áp dụng lên Tô Tín
Tô Tín nhẹ giọng nói: “Cứ như vậy cả đời thật là tốt.”
“Hả?” Tôi phục hồi tinh thần lại.
Anh cười cười rồi cau mày vỗ ót tôi: “Đang suy nghĩ cái gì mà thất thần thế?”
Tôi im lặng không trả lời anh, đương nhiên lời anh nói tôi nghe được nhưng
mà trong đầu tôi đang nghĩ tới một câu trong bài hát《 Trốn tới mặt trăng 》, lần đầu tiên nghe nó tôi rất cảm động….
《Ở tinh cầu này, ngày ngày có năm mươi triệu người bỏ qua nhau, nhưng em gặp may mắn có anh
cùng em ngắm những vì sao, cùng em xây dựng tình cảm…..》
-------------
Hôm sau tôi đi theo Tô Tín trở về, ông ngoại ghét bỏ chúng tôi quấy rầy
cuộc sống yên tĩnh của ông, sáng sớm đang quét lá cây trong sân thấy
chúng tôi thì cầm cây chổi đuổi bọn tôi đi, còn kêu la: “Trở về nhanh
đi, thấy bọn trẻ thanh niên thật phiền lòng.”
==” Có ai như ông ngoại này.
Tôi muốn quay lại trường nên để cho Tô Tín ở bên ngoài chờ vợ con mình, tiện đường chở tôi đến trường.
Thím Trương bán bánh tiêu mở to mắt nhìn mẹ đưa tôi lên xe, lúc đó Tô Tín
đang xuống xe xách hành lý cho tôi, nửa ngày cũng không nói được gì.
Lúc chuẩn bị lái xe đi, mẹ gõ cửa xe đưa cho tôi hai bịch sữa đậu nành và
một túi bánh tiêu, cười nói: “Thím Trương cho, nói là đặc biệt cho con
rể của mẹ ăn, coi như chịu phạt thua cuộc.”
Tô Tín rất vui vẻ, tôi còn chưa kịp nhận, anh đã vượt lên nhận lấy nói: “Cám ơn mẹ.”
Nghe anh gọi “mẹ” làm mặt tôi rất nóng, mẹ tôi thì khỏi nói, cười tươi như hoa mới nở.
Trên đường đi Tô Tín thích thú hỏi tôi: “Mẹ em và thím Trương đánh cuộc gì?”
Tôi thì một tay cầm bánh tiêu một tay cầm bịch sữa, không để ý nhiều nói:
“Còn có thể đánh cuộc gì nữa, đánh cuộc con gái bà có câu được con rể
rùa vàng hay không chứ sao.”
Tô Tín không nói gì, tôi quay qua nhìn anh, anh mím môi, mặt mũi lạnh tanh không có biểu hiện gì.
Tâm tình tôi vốn đang mang màu hồng bỗng chốc xám xịt, vội vàng uống hết sữa còn lại.
Tới trường học, qua một tuần nghỉ học thời gian đã khôi phục lại ban đầu,
tôi phát hiện sau khi quen biết với Tô Tín cuộc sống rất có quy luật,
buổi sáng lúc nhận được tin nhắn của anh là giờ ăn sáng, anh mua tôi cây xương rồng đặt bênc ạnh máy vi tính để chống bức xạ, mỗi tối mười giờ
rưỡi sẽ gọi điện kêu tôi đi ngủ và uống sữa =.= tôi phát hiện đồng chí
Tô Tín rất yêu thích sữa tươi.
Hành động mỗi ngày của Tô Tín
khiến Tân Hân và Lâm Tĩnh vừa đố kị vừa hận, mỗi lần thấy tôi nhận điện
thoại thì nghiến răng nghiến lợi…..
Trường học bắt đầu thực hiện quyên góp quần áo của nhân dân, ban đầu chuyện
này do bên đoàn thể làm nhưng mà số lượng lại quá nhiều. Bên này hội
trưởng đang quyến rũ hội học sinh chúng tôi dạo gần đây khá là an nhàn,
hội trưởng quá là nóng vội, nói một tiếng là đồng ý liền, mặc cho oán
khí của mọi người có bao nhiêu đi nữa thì vẫn phải bắt tay vào làm.
Tối hôm nay, hội phó là tôi đây rất có hứng thú với công việc đi thu gom
các quần áo không mặc nữa từ các ký túc xá, xách đống đồ đến nỗi hai tay mỏi nhừ.
Đến phòng cuối cùng tôi thảy đống đồ xuống đất, vẫy vẫy hai tay cho giãn cơ rồi gõ cửa.
Có người mở cửa ra, tôi sửng sốt mà người mở cũng không khác gì tôi. Ngay sau đó ầm một cái cửa bị đóng lại.
Tôi: ==|||
Là anh chàng lớp trưởng đeo mắt kiếng lần trước gặp ở đại hội thể dục thể
thao, đứa nhỏ này bây giờ chỉ mặc có cái quần tà lỏn, quá gầy quá gầy
rồi.
Không lâu sau cửa lại được mở ra, cậu đã mặc quần áo đàng hoàng, xấu hổ nói: “Ngại quá, không làm sư mẫu sợ chứ?”
Tôi nghe cách xưng hô này mà tự động miễn dịch, lắc đầu nói: “Không có, tôi tới nhận quần áo quyên góp cho đồng bào miền núi, các cậu có muốn tham
gia không?”
Cậu chàng vô cùng nhiệt tình hô to vào trong phòng:
“Sư mẫu tới lấy quần áo, mau lấy quần áo trên người ra đi! Một đám như
thế sao không hợp tác với sư mẫu một chút chứ!”
Bên trong có người rống to: “Mình xem cậu mới là người không hợp tác đó, sư mẫu vừa tới người đầu tiên thay quần áo là cậu!”
Lớp trưởng mắt kiếng cười cười ngại ngùng vò tóc.
Tôi vội vàng nói: “Không sao, không sao tôi chờ được.”
Cậu đi vào trong lục lọi cái tủ một hồi rồi sắp xếp quần áo đưa cho tôi,
lúc này cậu thấy bên cạnh tôi có hai cái túi, đẩy đẩy mắt kiếng kinh
ngạc nói: “Woa, nhiều vậy sao, không thể nhìn ra trường chúng ta có
nhiều đồng chí tốt quá!”
Tôi cười khổ….tôi cũng không ngờ tới…..
Lúc này cửa phòng mở toang ra Cố Hành Chỉ lọt vào tầm mắt tôi, cậu ta liếc
nhìn quần áo trên đất, sắc mặt không tốt cau mày hỏi tôi: “Sao không gọi tôi?”
Tôi sợ run lên, đoán chắc là cậu ta muốn hỏi sao không mấy người cán sự như cậu ta, t