
ẽ chết sao?”
Tôi lắc đầu.
Lâm Tĩnh tiếp tục: “Vậy cậu có thích anh ấy không?”
Tôi gật đầu.
“Vậy còn nghĩ gì nữa, đi đi, đi lấy điện thoại gọi đi, nói hết tiếng lòng của cậu ra.”
“……..Đừng có ghê tởm tớ.”
Tôi lấy điện thoại ra nhìn nó ba phút đồng hồ mới từ từ mở nắp ra tìm kiếm ba chữ kia.
Nhìn ba chữ ‘thầy Tô’ (theo phiên âm là ‘Tô lão sư’ nên mới có 3 chữ), từ lúc quen anh tới bây giờ cũng đã nửa năm.
Bây giờ xem ra, Tô Tín đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong tôi, phím
tắt trong điện thoại tôi bây giờ số 1 là Kỳ Liên Sơn, số 2 là mẹ, số 3
chính là anh.
Điện thoại reo một lúc có người bắt máy tôi vội
vàng để điện thoại bên tai, tâm tình bị đè nén tôi rống hết mức có thể,
nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
“Anh đừng giận, em thật sự vô cùng thích anh, xin anh đừng tức giận.”
Tân Hâm và Lâm Tĩnh đứng một bên vui vẻ vỗ tay.
“Alo?” đầu bên kia là một giọng nữ hết sức cảm động.
Tôi vốn đang bị treo lơ lửng trên cành cây đùng một phát không ai kéo mà tự ngã xuống đất chẳng những vậy mà còn là chết không toàn thây.
Tân Hân nhìn sắc mặt tôi không tốt, đưa ánh mắt hỏi tôi thế nào?
Tôi bình tĩnh lại, giọng nói vẫn còn rung rẩy: “Xin hỏi là bác Hạ sao?”
“Cô tìm bác Hạ sao? Hôm nay bác ấy không có ở đây.”
Bác Hạ! Bác Hạ! Xưng hô rất tự nhiên!
Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: “Xin hỏi cô là chị họ hay là em họ gì hả?”
“Cái gì?” Giọng nữ khá là hoang mang.
“Xin lỗi, gọi nhầm rồi.” Tôi lẩm bẩm rồi bỏ điện thoại xuống nhấn nút cúp máy.
Nhìn đồng hồ báo thức, giờ đã 11 giờ tối rồi.
Tân Hân lại gần: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Sắc mặt cậu trắng bệch rồi.”
“Tớ có cảm giác mình sắp chết……..”
Dường như lúc nãy tỏ tình đã khóc hết nước mắt nên bây giờ tất cả đã cạn kiệt, muốn khóc cũng khóc không ra.
“Tại sao muốn chết? Tô Tín từ chối cậu? Không quan tâm tới cậu? Mà sao lại cúp điện thoại?”
Tân Hân vẫn không chịu buông tha hỏi tới.
Lâm Tĩnh kéo cậu ấy lại: “Đừng hỏi, tới thấy chắc là xảy ra chuyện gì rồi, để cho cậu ấy bình tĩnh lại trước.”
---------
Mặc dù cả ngày không đụng đến máy vi tính nhưng một chút tinh thần lên mạng cũng không có. Cầm con chuột trượt lên trượt xuống cuối cùng màn hình
trở nên mờ nhạt không nhìn thấy rõ. Tôi rút tờ giấy lau màn hình rồi đưa cặp mắt đầy nước mắt nhìn Lâm Tĩnh và Tân Hân đau lòng nói:
“Sao màn hình lau mãi không sạch?”
Trời sinh tôi không có tính kiên nhẫn cao, cuối cùng chỉ có thể đưa tay lau hết nước mắt bò lên giường vùi mình vào chăn.
Tân Hân ở bên ngoài kêu tôi cả nửa ngày: “Kỳ Nguyệt, cậu đừng giống như người chết như vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trong bóng đêm tôi buồn bực nói: “ Không có chuyện gì.”
Tân Hân than thở một hồi rồi mới đi.
Tôi cầm điện thoại hy vọng Tô Tín có thể gọi tới nghiêm túc giải thích tại
sao lại có một người con gái không thân thích ở nhà anh vào lúc nửa đêm.
Đêm đó tôi vẫn nắm chặt điện thoại trong tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi,
từ khuya cho đến khi bình minh không một chút động tĩnh, không hề vang
lên một lần nào.
Sáng sớm bước xuống giường, tôi không còn là tôi, đôi mắt sưng to, từ phòng vệ sinh đi ra Tân Hân hoảng sợ nhảy về sau một bước.
“Ôi mẹ ơi, tớ còn cho rằng nửa đêm có con quỷ bò vào.”
Tôi khinh thường coi rẻ cậu ấy.
Tân Hân vội vàng sửa lời: “Thật ra thì không phải vậy, thật đấy.”
Tôi: “…………”
“Kỳ Nguyệt, ngủ một giấc có dễ chịu hơn chưa?”
“Một đêm không ngủ.” Tôi đi qua cậu ấy, đi lấy một ly sữa uống.
Thật ra thì đêm qua, tôi suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều, trong lòng cũng đưa ra một quyết định sáng suốt.
Buổi sáng có tiết chuyên ngành, do gương mặt rất xấu nên trên đường đến lớp
không dám ngẩng mặt lên, đi với Tân Hân và Lâm Tĩnh vừa tới cửa lớp thì
đụng phải một người.
Tôi vội vàng nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi”
rồi đi qua bên phải, nhưng người kia cũng đi qua phải. Tôi đi qua trái
người đó cũng qua trái.
Tôi nhảy ra sau vài bước giương mắt lên, Cố Hành Chỉ đang thờ ơ nhìn vẻ mặt tôi, bày ra bộ dạng “Cậu cố ý”.
Tôi cảm thấy cậu mới là người cố ý đấy.
Tân Hân dừng bước, đánh giá Cố Hành Chỉ từ trên xuống dưới: “Cậu ta là ai?”
Tôi trả lời theo bản năng: “Cấp dưới tớ.”
Tân Hân đánh tôi một cái sau lưng: “Kỳ Đại Nguyệt, cậu sắp bị đống mỹ nam bao vây rồi. Khó trách Tô cầm thú khó chịu như vậy.”
Vừa nhắc tới Tô Tín trong lòng tôi lại đau âm ỉ, anh vẫn chưa gọi điện thoại cho tôi.
Hơn nữa bây giờ gặp Cố Hành Chỉ, trong lòng tôi mong mỏi tiết bọn họ học là toán cao cấp, nói không chừng tôi có cơ hội gặp được Tô Tín.
Tôi nhìn xung quanh lớp, ngay cả bóng dáng Tô Tín cũng không có, chỉ tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Mắt chẳng biết tại sao lại đau đến vậy, một túi màu xnah đẩy đến trước mặt
tôi, ngón tay thon dài, chủ nhân đôi tay nói: “Hội nghị thường kỳ buổi
tối nếu không muốn đi tôi giúp cậu xin nghỉ.”
Tôi ngẩng đầu, tức giận nói: “Ai nói tôi không đi?”
Cố Hành Chỉ không nói gì, trên vẻ mặt vẫn còn giữ lại nụ cười.
---------------
Bài chuyên ngành một chữ nghe cũng không lọt, kế toán gì gì đó đều là mây bay, trong đầu tôi bây giờ tất cả đều là Tô Tín.
Tôi nhớ