
uận mềm mại, cô là có móng vuốt.
Tuy rằng lười biếng, tuy rằng luôn giống đắm chìm ở giữa thế giới của chính mình……
Cô có ý cười thông minh để cho anh hiểu.
Đầu tiên là mắt, cô lười biếng nói cho anh, gian phòng học này không
phải anh muốn tìm, ánh mắt xinh đẹp lười biếng và không chú ý này khi
nhìn xung quanh, còn có thể câu dẫn lòng người, từ đó anh quên không
được cặp ánh mắt kia.
Cô cứ như vậy hết lần này tới lần khác hoàn toàn không phát hiện ra,
cô hoàn toàn không biết bản thân mình có bao nhiêu hấp dẫn người, bên
người nam sinh nhỏ nhìn chăm chú, cô đều nhìn như không thấy.
Tốt lắm, chính là như vậy.
“Em đoán tôi có thể không ?” Hắn cố ý hỏi.
“Có thể hay không cái gì ?”
Anh nở nụ cười, cười đến thật vui vẻ.
“Có thể hẹn từng nữ sinh đi ra ngoài không a, em vừa mới hỏi.” Du
Chính Dung cười nói : “Tiểu thư, em thật sự là không đủ chuyên tâm, may
mắn lúc em đi học không phải như vậy.”
“Tôi……” Cô ảo não lại xấu hổ cắn môi.
Liền nhất định phải như vậy để cho anh chế giễu sao ? Hạ Hiểu Úc, cô vì sao lại chịu thua kém như vậy !
Du Chính Dung cẩn thận nhìn trên gương mặt trái xoan kia, có chút
không đành lòng, mặc dù ở trong quá trình trêu chọc cô, anh bao giờ cũng rất vui.
Bất quá, chớ chọc con mèo nhỏ nổi giận, khả năng sẽ bị móng vuốt làm bị thương. Anh ở trong lòng tự cảnh báo chính mình.
“Đáp án là, sẽ không.” Anh mỉm cười vạch trần đáp án.“Tôi sẽ không
hẹn hò với nữ sinh đi ra ngoài. Trên thực tế, tôi cho tới bây giờ không
có hẹn hò với học sinh.”
“Cho tới bây giờ không có hẹn hò ?” Hạ Hiểu Úc mới không tin, cô hừ
một tiếng,“Vậy anh vừa mới nói với tôi một đống vấn đề lớn, hỏi tôi muốn đi ăn cơm với anh không, là ý gì ?”
“Em thật đúng là không chuyên tâm, tôi ngay từ đầu không phải nói sao ?” Anh cúi người về phía trước, điểm điểm chóp mũi cao của cô,“Em đã
không phải là học sinh của tôi.”
Dựa vào gần như vậy, khuôn mặt anh tuấn mà nhã nhặn ở trước mắt cô
phóng đại, cười đến như vậy đáng giận lại mê người, hại cô cơ hồ đã quên hô hấp như thế nào.
Đáng chết, anh lại…… còn có má lúm đồng tiền thật sâu !
Tình huống càng ngày càng cổ quái.
Có lẽ không tính cổ quái gì, dù sao nam nữ kết giao, không phải là một chuyện tốt sao ?
Bất quá, nếu hai người trong lúc đó còn có quan hệ thầy trò, vậy có chút cổ quái.
Đương nhiên cũng có người không biết, tỷ như nói Du Chính Dung.
Nhưng vẫn là có người cảm thấy không được tự nhiên, tỷ như nói Hạ Hiểu Úc.
Có thể từ trong giọng nói của cô nghe ra được không được tự nhiên, giống hiện tại……
“Em không cần phải đi.” Cô rầu rĩ đối điện thoại nói.
Ngày mùa hè sau giữa trưa mặt trời sáng rở, đang phát huy uy lực, bên trong đã có sự dễ chịu điều hòa, nhẹ nhàng khoan khoái mát mẻ.
Hạ Hiểu Úc ở nhà, một thân nhẹ nhàng, áo 3 lỗ cùng quần đùi, thanh
thản nằm ở trên sofa da, hưởng thụ không khí mát mẻ. Bất quá, đôi mi
thanh tú nhíu lại, trên khuôn mặt quyến rũ đều là thần sắc phiền não.
“Vì sao không cần ?” Điện thoại bên kia, tiếng nói nam tính ôn hòa mỉm cười, ung dung hỏi.
“Chính là không cần.” Cô thay đổi tư thế, dùng cổ cố định điện
thoại,“Bên ngoài thực nóng, hơn nữa anh lại ở trên cao, em nghe nói qua, những thầy giáo khác đều……”
“Đều dùng ánh mắt thực hâm mộ nhìn tôi.” Du Chính Dung cười yếu ớt nói.
Đây là thật sự. Anh ở trong lòng âm thầm nghĩ.
Anh tuy rằng chỉ rẽ vài ba lần là được, nhưng Hiểu Úc sẽ không chịu,
nhưng mỗi lần cô xuất hiện, vài phòng nghiên cứu cách vách thầy giáo
cùng học trò đều có điểm tâm thần không yên.
Chính cô không biết, luôn giận dỗi, nghĩ đến những người khác chú ý đều là bởi vì thân phận của cô đặc biệt.
Kỳ thật, căn bản không phải.
Bất quá anh cũng không có nhiều giải thích, chính là cười trừ.
“Vậy em muốn làm sao ? Thật sự không theo tôi đi ra ngoài một chút sao ?”
“Anh không phải bề bộn nhiều việc sao ?”
Lời này là thật, Hạ Hiểu Úc sau lại mới dần dần hiểu biết, Du Chính Dung thật sự bề bộn nhiều việc.
Chẳng những muốn soạn bài, dạy học, chỉ đạo nghiên cứu sinh ở ngoài,
còn muốn chủ trì nghiên cứu kế hoạch, họp ở nhiều nơi. Hơn nữa anh chẳng những ở trường học nhậm chức, hiện tại còn đảm nhiệm cố vấn bảo vệ môi
trường, bên ngoài có rất nhiều kế hoạch công trình cũng đều có một phần
của anh, còn có rất nhiều cuộc họp cùng diễn thuyết……
Cho nên, bọn họ chỉ có thể ngẫu nhiên cùng nhau ăn một bữa cơm, ngay
cả xem phim điện ảnh cũng chưa có thời gian, nhiều nhất chính là ở
trường học đi tản bộ, sau đó Du Chính Dung phải đưa cô về nhà, ở cửa
nhà, khẽ hôn cô rồi nói ngủ ngon.
Cũng như bề ngoài của anh làm cho người ta cảm giác giống nhau, sống chung với nhau, nhã nhặn mà hàm súc.
Chính là, Hạ Hiểu Úc cảm thấy đôi mắt đẹp kia của anh luôn dùng một loại ánh mắt …… có thể đem người thiêu cháy.
Ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng cô, làm cho cô không khỏi tim đập nhanh hơn, cảm thấy khẩn trương hơn.
Dường như có một chút dã tính, không giống như thần thái hằng ngày của Du Chính Dung.
“Việc của tôi đã ổn cả. Bất quá, tôi rất muốn nhìn thấy em.” Anh thẳng thắn thừa nhận.
Hạ Hiểu Úc chỉ cảm thấ