
, nói “Vâng” Sao ?
Hạ Hiểu Úc thông minh lựa chọn trầm mặc không nói, bắt đầu xem phòng nghiên cứu.
Này gian phòng nghiên cứu không tính nhỏ, bất quá cảm giác có thể coi như chỉnh tề, đồ vật cũng rất ít. Trên bàn, trên tường đều không có ảnh chụp hoặc tranh vẽ, sạch sẽ, chỉ có một giá sách có một chậu diệp thực
vật, xanh mượt.
“Đó là nghiên cứu sinh của tôi mang đến, thấy xinh đẹp không ?”
Nghe anh nói như vậy, cô lại hoảng sợ, triệu hồi tầm mắt, phát hiện
Du Chính Dung chống má, đang nhìn cô cười, căn bản không có đang nhìn
báo cáo.
Cặp mắt ôn nhu kia, đuôi mắt còn có chút nếp nhăn tinh tế trên mặt khi cười, thoạt nhìn càng sâu thẩm.
Cửa sổ mở ra, phòng nghiên cứu thông gió tốt, đột nhiên làm cho cô có điểm không thở được, đứng ngồi không yên đứng lên.
Đều là anh ta, đều là lỗi người đàn ông này !
“Làm sao vậy ? Có vấn đề gì sao?” Anh còn mỉm cười hỏi nói.
“Thầy rốt cuộc…… vì sao……” Hạ Hiểu Úc nhịn không được hỏi ra nghi hoặc trong lòng,“Vì sao muốn như vậy ?”
“Thế nào ?”
“Chính là…… Luôn gây cho tôi phiền toái!” Cô thốt ra.
Du Chính Dung bị cô hỏi như vậy, thu hồi ý cười ôn hòa ngay lập tức, sắc mặt nghiêm.
“Tôi không có khiến em phiền toái.” Anh thật lòng nói.
“Vậy thầy vì sao…… Thái độ kỳ quái như vậy ?” Cô mới không tin truy vấn.
Anh bứt lên khóe miệng, khẽ cười, vẻ mặt kia…… Làm người ta tim đập.
“Em muốn hay không…… đoán thử xem ?”
Thầy giáo có thể đối học trò mà phóng điện loạn xạ sao ?
Đáp án là, có thể.
Học trò bị biến thành tâm loạn như ma, làm sao bây giờ ?
Đáp án là, không thể làm sao bây giờ.
Một thời gian kế tiếp tuy rằng bình an vô sự, nhưng sau khi Du Chính
Dung nói những lời này, lại luôn cuồn cuộn ở trong lòng Hạ Hiểu Úc.
Cô lại không thể nói cùng Giang Thành Bân, bởi vì cô rất rõ ràng Giang Thành Bân sẽ không vui cỡ nào.
Bất quá, may mắn đã đổi học thầy giáo khác, cô trừ bỏ mỗi lần từ cửa lớn đến phòng học một đoạn này đều lộ ra bất an không yên, sợ hội ngộ ở bên ngoài, không cần tiếp tục nhìn đến Du Chính Dung.
Khóa cô đều có đến, báo cáo cũng thật sự tiến hành, kì kiểm tra giữa
kì cũng không tệ lắm, không có điểm để cho Giang Thành Bân có thể uy
hiếp, cho nên……
Cho nên, chỉ cần ráng chờ đến học kỳ chấm dứt, đem báo cáo nộp là sẽ kết thúc đi ? Sẽ lại không có chuyện xảy ra đi ?
Không nghĩ tới đến cuối học kỳ, thật đúng là lại xảy ra chuyện.
Vốn bọn họ đâu có phân công, Giang Thành Bân phụ trách định đề mục,
tìm tư liệu, Hạ Hiểu Úc phụ trách sửa sang lại, viết báo cáo. Kết quả,
Giang Thành Bân đem phần công tác của mình hoàn thành sau, liền chuyên
tâm chuẩn bị kì thi cuối kỳ của khoa, Hạ Hiểu Úc vào thời điểm cuối cùng lại phát hiện trong nhà mình mạng hỏng rồi !
Mắt thấy kỳ hạn nộp báo cáo tới gần, cô cấp tốc gọi điện thoại hỏi
nhân viên công ty mạng phục vụ khách, lại được tin sét đánh ngang tai –
nhanh nhất, cũng muốn đến ba ngày sau, mới có thể đến sửa chữa !
Xong đời !
Cô nếu trước hôm nay không đem báo cáo gửi e-mail đến hộp thư của
thầy, thành tích học kỳ của cô cùng Giang Thành Bân sẽ thiếu mất 50% !
Đùa giỡn cái gì ! Cô cũng không nghĩ lại mất đi một năm, còn thuận tiện bị bạn tốt kiêm đàn em Giang Thành Bân đánh chết !
Tới chạng vạng kỳ hạn hôm đó, cô cắn răng đem báo cáo ấn ra, sau đó,
ngay cả quần áo đều không kịp đổi, mang đôi giày chơi bóng liền hướng
bên ngoài, ngồi tắc xi, thẳng đến trường học.
Mặc kệ ! Cái gì đều trước để qua sau đầu, e-mail không thể thực hiện được, cô ít nhất có thể giao bản báo cáo giấy !
Khi cô chạy vọt vào trong trường, một hơi chạy lên lầu 3, chạy qua
mấy phòng hình như đều còn có người đang làm việc phòng nghiên cứu.
“…… Dù sao cậu nghe theo là được rồi, không cần ý kiến nhiều như vậy !”
Âm thanh lớn giọng trách cứ, từ một phòng nghiên cứu nào đó truyền ra.
Hạ Hiểu Úc không có nhiều thời gian để ý, cô một đường đi vào gian
phòng nghiên cứu lầu 3 phía trước, thở hồng hộc muốn đẩy cửa ra, cửa lại không chút động đậy.
Thật giận ! Vì sao gian phòng này lại không có người !
“…… Loại chuyện này cậu ra mặt thì tốt rồi, tôi không có thời gian để ý đâu ! Cậu cùng lão Trầm phối hợp đi, trước ngày mai cho tôi đáp án,
cứ như vậy đi !” Giọng đang lớn tiếng trách mắng kia, sau khi mắng xong
vẻ mặt hung hăng từ phòng bên cạnh đi ra.
Là một người khá lớn tuổi, người đàn ông tóc đều xám trắng, không
biết vì sao tính tình cũng lớn như vậy, ông tức giận bừng bừng rời
khỏi.
Hạ Hiểu Úc đầu đầy mồ hôi, nghĩ biện pháp đem tập báo cáo dày kia từ
dưới khe cửa nhét vào đi. Cô ngồi xổm ở cửa, vất vả nửa ngày, mới nhét
vào một nửa.
Sau đó, cô phát hiện bên cạnh có một đôi giày da đàn ông xuất hiện.
Thuận nhìn qua. Chiếc quần tây màu gỉ sét…… Áo sơmi trắng…… dáng người hoàn hảo, lại vẫn như cũ có ý cười thản nhiên trên mặt……
Cô ngồi xổm, ngửa đầu nhìn anh.
“Giao báo cáo ?” Du Chính Dung cúi đầu mỉm cười, tiếng nói có chút khàn khàn.“Như thế nào không dùng e-mail.”
“Mạng bị hỏng rồi.” Hạ Hiểu Úc tức giận nói.
“Giao cho tôi đi, dù sao cũng giống như vậy, chúng ta đều có thể
nhận.” Anh vừa nói vừa ngồi xổm