
không gặp được em đã nghĩ tìm cơ hội để đến gặp em.” Du
Chính Dung cười trả lời.
Tiếng cười trầm thấp của anh ở trong vòm ngực rắn chắc, gợi cảm mà mê người.
“Nhưng là…… em không biết……” Cô gác cằm ở cạnh xương quai xanh của
anh, rầu rĩ nói hết,“Em không biết em có thích anh hay không.”
“Em có thích.” Du Chính Dung giống như một thầy giáo, ân cần dạy bảo
người học trò đầu tiền làm anh đầu tiên tâm liền động,“Em nếu không
thích sẽ không để anh tiếp cận em, cũng sẽ không làm để cho anh ôm em,
hôn em, càng không thể đáp lại anh.”
“Em…… em nào có đáp lại anh !” Xấu hổ đến muốn tìm lỗ chui, Hạ Hiểu Úc kháng nghị.
“Không có sao ? Kia lúc anh vừa mới hôn em cảm giác được, chẳng lẽ là tưởng tượng của anh thôi sao ?” Khóe miệng của anh giơ lên, có vài phần tà khí trêu chọc.
Anh tự tay nâng người của cô lên, trong mắt lóe ra nghịch ngợm quang
mang,“Được rồi chúng ta sẽ làm thí nghiệm, nghiệm chứng lại một lần nữa
thẳng đến khi xác định được đáp án. Em đã hoài nghi kết luận của anh,
chúng ta đây……”
Anh đôi môi hàm ý cười lại tiếp tục hôn cái miệng ngọt nhỏ nhắn của cô.
“Chúng ta sẽ xem thí nghiệm.”
“Em……”
Kháng nghị lại bị hàm trụ, cô lại bất lực thừa nhận lửa nóng tàn sát
bừa bãi cùng mút.Tayanh lại càng không yên phận, ở thắt lưng cô khẽ dao
động, sau đó, từ vạt áo sơmi mà chui vào.
Da thịt trơn mềm cảm xúc mê người như vậy, anh ở môi cô khó khăn thở dài.
Bàn tay thô ráp mơn trớn lưng của cô, hưởng thụ làn da trắng mịn như
lụa, anh đã cố gắng áp chế ý muốn của mình mới không có đem quần áo của
cô mà cởi bỏ.
Hạ Hiểu Úc lúc này lửa nóng mà yêu cầu hôn ở bên trong, không hề có
khả năng suy nghĩ, thân thể nam tính nóng bỏng mà rắn chắc dính sát vào
cô, cô ở trong lòng anh giống như một khối bơ gặp nóng, chậm rãi hòa
tan.
Cô có đáp lại anh sao ? Thật vậy chăng ? Cô thích anh sao ?
Cô chỉ nhớ rõ Du Chính Dung ngay từ đầu cũng rất cố chấp, cố chấp của anh bị bề ngoài tao nhã cùng cách nói chuyện làm người ta không thể
chống đỡ được.
Nhưng là, cô quả thật không có từ chối hoặc trốn tránh.
Ẩn ẩn bên trong, cô hình như ngay từ đầu liền…… Quá mức để ý thầy Du luôn mỉm cười có lễ này.
Ai biết anh nhiệt tình như thế mà lớn mật……
“A !”
Du Chính Dung mặc dù không có cởi bỏ quần áo bên người của cô, bàn
tay to lại tuyệt không an phận, không biết khi nào đem nút áo sơmi mà
cởi ra, ngón tay thon dài ở trước ngực đẫy đà của cô mà bắt đầu dao
động.
Cô mẫn cảm mà kinh hoảng muốn né tránh lại bị tay kia của anh chặt chẽ chế trụ eo nhỏ, không thể động đậy.
Mềm nhẹ thăm dò khiến cho cô khẩn trương phát run, ngây ngô của cô
làm anh lòng say lại thương yêu, lại chỉ có thể lướt qua liền ngừng lại
Ở trong này lau súng hỏa…… không phải là nói đùa. (A Tử: súng hỏa ai ko hiểu pm sang ta trả lời, ko dịch trực tip nhá)
Anh hiện tại phải kêu ngừng trước khi không khống chế được, nếu
không, anh không xác định bản thân có thể đúng lúc mà kiềm chế khát vọng ngày càng sâu thêm.
“Thật là ngọt.”
Anh cười khổ, buông ra toàn thân khẩn trương cứng ngắc của cô.
Dục vọng xa lạ làm cho Hạ Hiểu Úc khiếp sợ, một đôi mắt phượng mở
thật to, hàm răng cắn môi anh đào bị anh hôn đến sưng đỏ, nhìn thẳng
người đàn ông tuấn mỹ liên tục cười khổ ở trước mặt.
Du Chính Dung giúp cô sửa sang lại quần áo, cài nút áo lại, khẽ hôn
một chút lên giữa đôi mày của cô.“Đến đây đi, anh đưa em trở về. Đừng
trừng anh như vậy.”
“Anh…… anh làm sao có thể……” Cô hiện tại còn khiếp sợ, ngay cả nói đều nói không xong câu.
“Đây là bình thường a, anh khát vọng em.” Anh một tay dắt lấy cô, một tay rơi xuống giữa lông mày, tiêu sái mà suất khí. Anh dẫn cô đi ra
phòng nghiên cứu, thoải mái nói : “Đàn ông khát vọng người phụ nữ mà
mình thích, có cái gì không đúng ? Em chẳng lẽ không có bị khát vọng như vậy ?”
“Đương nhiên không có !” Cô xấu hổ và giận dữ trả lời, bị lời nói của anh khiến cho điên rồi.
“Nga, em không quen qua bạn trai ?”
Không biết vì sao Hạ Hiểu Úc cảm thấy tươi cười của anh mang đắc ý cùng sung sướng quá đáng.
“Có a ! Chính là anh ta không giống anh như vậy…… Như vậy……” Khuôn
mặt bị đốt đến nóng bỏng, Hạ Hiểu Úc suy nghĩ nửa ngày, mới miễn cưỡng
nói ra một câu : “Không giống anh sắc như vậy !”
Du Chính Dung cười đến càng vui vẻ.
“Hiểu Úc, em còn không hiểu sao ?” Anh là thầy giáo vô cùng có trách
nhiệm, ôn nhu vì cô mà giải thích nghi hoặc “Cho nên anh nói em thích
anh a, bằng không làm sao có thể để cho anh đối với em ‘Sắc’ như vậy đây ?”
Hạ Hiểu Úc xấu hổ sắp thiêu cháy, cô thấp đầu đi mau, rất muốn dùng sức đá người bên cạnh đang cười dài một cước.
Dường như ngại cô còn chưa đủ xấu hổ, Du Chính Dung còn cúi người dán tại lỗ tai cô, ái muội nói : “Huống chi này không đáng kể chút nào, nếu thời gian không đúng nơi cũng không thích hợp, anh sẽ cho em biết về
kiến thức chân chính sắc sẽ là bộ dáng gì nữa.”
“Anh…… Câm mồm !”
Bị tiếng nũng nịu của cô mà làm anh phải cười ha ha, Du Chính Dung
thực vui vẻ nhìn đến biểu tình của cô vốn có chút vắng vẻ trống trải đã
muốn hoàn toàn biến mất, hiện tại bộ dáng hờn dỗ