
i quyến rũ động lòng
người của cô không rời khỏi tầm mắt của anh.
Bọn họ một đường đi đến bãi đỗ xe, trên đường gặp được học sinh quen
hoặc thầy giáo, Du Chính Dung đều rất rộng rãi chào hỏi, mà một tay kia
vẫn chặt chẽ nắm Hạ Hiểu Úc, không cho cô tránh ra.
“Anh không cần như vậy,em không quen.” Vừa đến bãi đỗ xe, bốn bề vắng lặng, tiểu thư liền kháng nghị.“Để cho em tự mình đi được không ?”
Du Chính Dung không để chính là không để, anh cúi đầu nhìn cô, hứng
thú hỏi lại : “Em trước kia cùng Giang Thành Bân chẳng lẽ không phải như vậy sao ?”
“Em vì sao lại cùng Giang Thành Bân như vậy ?” Hạ Hiểu Úc bị hỏi nên không hiểu, căm giận trừng anh liếc mắt một cái.
“Bạn trai trước kia của em…… Không phải đang nói Giang Thành Bân sao ? Anh thấy hai người tốt lắm mà.”
Hạ Hiểu Úc nghe xong, chính là mở to hai mắt, giống như nhìn đến
người ngoài hành tinh mà trừng mắt nhìn anh, sau một lúc thật lâu đều
nói không ra được lời nào.
Anh…… Anh cư nhiên hoàn toàn không biết chuyện, còn hiểu lầm !
Này thật sự là…… Hỗn loạn tới cực điểm.
Hạ Hiểu Úc dần dần phát hiện, Du Chính Dung thật ra là một người đàn ông trong ngoài không đồng nhất.
Mà cô cũng phát hiện mình càng ngày càng để ý tới anh, để ý từng ly
từng tý, đến cả dáng vẻ bề ngoài, xem ra khó lòng quên được người ta
rồi.
Trong khi đang làm việc, anh là một học giả vô cùng chuyên chú.
Khi ngồi trong lớp học, anh là một giáo sư vui tính mà hơi ngại ngùng.
Nhưng lúc thời gian khi hai người ở chung một chỗ, anh lại biến thành một người hoàn toàn khác.
Sáng sớm ngày chủ nhật, anh mang theo laptop và một đống giấy tờ tới nhấn chuông cửa, Hạ Hiểu Úc còn đang ngái ngủ đi ra mở cửa.
Sau đó anh rất tự do mà chiếm cứ bàn ăn, ung dung mà bắt đầu công việc y như ở nhà của mình vậy.
Đến lúc ăn cơm thì đến gần giường đem Hạ Hiểu Úc đứng lên, anh lại
cười mỉm mà kiên quyết vô cùng, đem cô đang cáu kỉnh không muốn ăn mà
kéo đi ăn.
Còn khộng cho phép cô ăn kiêng.
Nhưng phong độ kia chỉ là hình tượng bề ngoài, là để cho người khác
nhìn, thật ra Du Chính Dung căn bản là một đứa con nít lớn xác mà thôi,
tính cách anh có chút nghịch ngợm, có chút thích đùa dai, luôn cười nói
vui vẻ và giả bộ vô tội.
Cô luôn có thể nhìn thấy một bộ dáng lại một bộ dáng khác nhau của anh.
Trong một ngày làm việc ở nhà Hạ Hiểu Úc, Du Chính Dung sẽ vào lúc chập tối, đi ra ngoài chạy bộ hoạt động thư giãn gân cốt.
Sau đó mượn phòng tắm mà tắm rửa qua loa, hai người sẽ cùng nhau ngồi xuống thưởng thức bữa ăn tối do Hạ Hiểu Úc chuẩn bị.
Nói là cô chuẩn bị bữa ăn, thật ra cũng chỉ là sắp xếp bát đũa, dù
sao phần lớn món ăn đều là Du Chính Dung chạy bộ ở ngoài tiện đường mua
về.
Sau khi anh tắm xong liền phát hiện trên bàn ăn đã dọn xong bát đũa,
đồ ăn nằm chỉnh tề trên đó. Hạ Hiểu Úc mặc bộ y phục nhẹ nhàng, không có ngồi ở trước bàn ăn, mà là cuộn tròn ngồi trên ghế sa lon ở phòng
khách.
Tư thế cô giống như một con mèo nhỏ lười biếng, tay đang cầm ống nghe thấp giọng nói gì đó, trên khuôn mặt xinh đẹp khẽ nhíu mày lộ vẻ phiền
não.
“Vẫn không có liên lạc sao ?” Cô nhẹ giọng hỏi. “Có, con có hỏi qua
người bạn học khác, cậu ấy nói là sẽ về nhà… Được, vậy làm phiền bác nói với cậu ấy, bảo cậu ấy liên lạc với con… Vâng, chào bác trai, gặp lại
sau.”
Du Chính Dung không có hỏi nhiều, chẳng qua là dùng khăn lông lau khô mái tóc ngắn, yên lặng quan sát cô.
Khi anh còn đang nhìn chăm chú, Hạ Hiểu Úc cảm giác như mình là một
đứa học sinh ngốc nghếch không thể che dấu bất kỳ điều gì trước mặt thầy giáo.
Nhưng mà… cô thật sự là học sinh của anh.
“Em … em vừa gọi điện cho ba Giang, muốn hỏi một chút Giang Thành Bân cậu ấy nghỉ có về nhà không.” Cô vụng về mà giải thích, “Đã lâu rồi
không có tin tức của cậu ấy, em hơi lo lắng.”
“Ừ.” Du Chính Dung chỉ là thản nhiên lên tiếng.
“Em cùng Giang Thành Bân không phải là bạn trai bạn gái, cậu ấy chẳng qua chỉ là đàn em của em, hiện tại đã tốt nghiệp rồi.” Cô lại có chút
chột dạ mà tiếp tục giải thích.
Mấy ngày qua, cô một mực tìm cách liên lạc Giang Thành Bân, mặt khác, cô lại muốn làm cho Du Chính Dung tin tưởng, cô và Giang Thành Bân
không có mối quan hệ trai gái gì cả.
Cô để ý như vậy, thái độ tích cực liên lạc như vậy, Hạ Hiểu Úc tự
mình cũng biết lời giải thích của cô thật sự không có tính thuyết phục.
Du Chính Dung vẫn tỏ thái độ vô cùng bình thản làm cho người ta khó lòng nắm bắt.
“Ừ, rất tốt .” Anh khẽ mỉm cười, dường như không để ý mà nói, đem
khăn lông vắt lên trên lưng ghế dựa, lập tức ngồi lại trước mặt xấp tài
liệu cao, đem laptop dời qua, bắt đầu chuẩn bị công việc.
“Thật mà, cậu ấy căn bản sẽ không thích em, cậu ấy chỉ thích…” Cô vội vàng giải thích, thiếu chút nữa lỡ miệng thốt ra bí mật, cô vội vàng
cắn môi dưới im lặng không nói gì thêm.
“Không sao, anh không để ý chuyện đó.” Anh ôn tồn cười đáp, rồi cúi đầu nhìn chi tiết trên màn hình.
Hạ Hiểu Úc cắn môi, cách xa phòng khách mà nhìn tới bóng lưng anh.
Anh là một người đàn ông tốt, thái độ thong dong lại tự tại, giơ tay nhấc chân đều phát ra mị lực mê