
ó một chút
mất mát cùng cô đơn, anh muốn khi ôm cô vào trong ngực, là một tiểu mỹ
nhân vì ngượng ngùng mà nổi giận.
Cho nên, anh tức giận cùng sốt ruột, vội vàng nhanh chóng thay đổi.
Khi anh bất thình lình ôm lấy Hạ Hiểu Úc, cô thất thanh hô khẽ 1
tiếng, sau đó cô bị động mà mặc anh xâm lược, không giãy dụa cũng không
kháng cự lại.
Cô càng như vậy, Du Chính Dung lại càng nóng hơn. Nụ hôn của anh
không khống chế được mà cuồng dã hơn, đầu tiên là tàn sát bừa bãi đôi
môi dịu dàng của cô, sau đó một đường xuống cằm, xuống cổ, hung hăng mà
để lại ký hiệu thuộc quyền sở hữu.
“A !”
Khi răng của anh lướt đến bên gáy mềm mại của cô, áo sơmi của cô đột
nhiên bị xé ra, cúc áo rơi xuống thảm, Hạ Hiểu Úc nhịn không được lại
lần nữa kinh hô ra tiếng.
“Đau à ?” Du Chính Dung nhả ra, ngẩng đầu nhìn cô, “Anh tưởng rằng em quyết định không mở miệng chứ.”
Cô bướng bỉnh mà quay đầu đi, không muốn đối mặt với anh.
Biết rõ là cô đang giận lẩy, Du Chính Dung lại hận cô thái độ không
chịu hợp tác. Cô luôn có thể kéo được bề ngoài nho nhã chín chắn của anh xuống, thay bằng các loại cảm xúc của thiếu niên, bất kể là phẫn nộ,
mất bình tĩnh hay là xúc động muốn âu yếm, không thể nào kiềm chế.
Cố ý muốn ép cô phải đáp lại, Du Chính Dung lại hôn lên đôi môi đỏ
mọng của cô, càng hôn càng sâu, dường như muốn đem cô toàn bộ nuốt vào,
còn không tha mà khẽ gặm môi dưới của cô, đầu lưỡi non mềm của cô……
Ở dưới thân anh, Hạ Hiểu Úc bắt đầu run rẩy, cô chịu hết nổi, nhịp
tim cùng hô hấp đều đập nhanh giống như là vừa chạy đuaMarathon.
Bàn tay to của anh không chút do dự mà phủ lên bộ ngực đẫy đà kia,
cách nụ hoa là chiếc áo ngực tơ tằm, chầm chậm mà vân vê lấy nó. Da thịt nhạy cảm bởi sự va chạm cọ xát của bàn tay to, giống như có một dòng
điện chạy qua khiến cho Hạ Hiểu Úc không yên mà giãy dụa, bắt đầu nhẹ
nhàng rên rỉ.
“Không nên dùng sức như vậy…”
“Em có biết anh muốn làm chuyện này bao nhiêu lâu rồi không ?” Du
Chính Dung bản thân giống như hoàn toàn thay đổi, mắt kính của anh rớt ở bên sofa, trong đôi mắt sáng ngời bừng lên ngọn lửa dã tính đang thiêu
đốt, giống như có thể làm người ta bị bỏng. Thanh âm của anh khàn khàn
mà trầm thấp, ẩn chứa sự nguy hiểm, giống như anh căng quá chặt, đè cơ
thể cô gần như không thể hô hấp, cũng làm cho Hạ Hiểu Úc mê muội mà sợ
hãi.
“Nhưng mà……”
“Không có nhưng mà.” Anh cắn cánh môi hơi hơi sưng đỏ của cô, “Anh
muốn em chấp nhận anh ! Anh muốn em chấp nhận tình cảm của anh đối với
em, khát vọng đối với em ! Anh không muốn chờ đợi nữa !”
Vì thế, áo bị xé, quần jean cũng bị cởi ra, cô một thân thanh xuân
làn da mềm mại, rất nhanh, đã bị ôm vào trong ngực nam tính như cũ.
Thứ cứng rắn tượng trưng cho dục vọng của anh, không chút khách khí mà để giữa bắp đùi của cô.
Giờ phút này, anh gần như bị sự ham muốn cô mà khiến cho đầu óc mê muội.
Anh muốn dạy bảo cô thật tốt, cảm giác cả thể xác lẫn tinh thần đều
hoàn toàn thuộc về một người đàn ông là như thế nào; Anh muốn cô không
cần nghi ngờ gì mà trở thành người của anh, cũng sẽ không bao giờ đem
người đàn ông khác xuất hiện trước mặt anh, sẽ không bao giờ không hiểu
mà ghen với anh vì người phụ nữ khác –
Ghen ?
Khi Du Chính Dung nghĩ câu này thì dùng răng tra tấn nụ hoa mềm mại
của cô, cô kịch liệt run rẫy, hai chữ này đột nhiên bổ vào dục vọng gần
như đã bị che mờ trong đầu của anh.
Anh như thế nào có thể quên, Hiểu Úc cũng không phải phụ nữ đã ba
mươi tuổi, cô với anh tuyệt đối không thể so với nhau, cô vẫn là cô gái
nhỏ mới nếm thử mùi vị tình yêu a !
Cô đang ghen ! Cho nên mới kỳ lạ như vậy !
Điều này chứng tỏ cô đã để ý anh, để ý đến…… Chỉ liếc mắt một cái
thấy anh và phụ nữ khác cười nói cùng một chỗ, liền chịu không nổi.
Nhận ra được điểm này, Du Chính Dung cả người ngẩn ngơ vài giây.
Sau đó, anh đem mặt chôn ở trước ngực đẫy đà của cô, bắt đầu nở nụ cười.
“Hiểu Úc, anh yêu Hiểu Úc nhất.” Cơ thể anh đang căng thẳng rồi đột
nhiên thả lỏng, hai tay vẫn như cũ mà ôm chặt lấy cô, nhưng vừa mới tấn
công hừng hực vội vàng cuộn trào mãnh liệt, đột nhiên biến mất gần như
không còn, chỉ còn lại sự mềm mại gần như muốn hòa tan trong cô.
Sự thay đổi này quá mức nhanh chóng, Hạ Hiểu Úc chỉ có thể mở to đôi
tràn ngập sương mù, không hiểu được khuôn mặt tươi cười của anh.
“Em đang ghen, đúng không ?” Anh hôn lên chóp mũi của cô, “Trời ạ,
anh lại có thể như vậy mà không nhận ra, thật uổng công anh từng làm
thầy giáo của em.”
Giọng điệu sủng ái như vậy, giống như người lớn đang dỗ một đứa bé vậy.
Cô còn đang khẽ thở gấp, trên khuôn mặt trái xoan hồng lên, lúc này
có một chút oán giận, con ngươi di chuyển, trước hành động giận dữ đầy
xinh đẹp quyến rũ làm Du Chính Dung càng thêm say đắm.
So với bộ dáng lạnh nhạt lúc đầu, quả thực là khác xa một trời một vực.
“Ghen thì thế nào ?” Hạ Hiểu Úc hai tay dùng lực, muốn tránh ra khỏi
cái ôm ấm áp nhưng cứng rắn của anh. “Dù sao em cũng chỉ là một con bé,
rất ngây thơ lại cũng không hiểu chuyện…… Vậy anh sao không đi tìm người khác đi ?”
Du Chính Dung cư