
chân trời.
“Tối nay có cần ta ở lại cùng ngươi?”
“Ngồi lại tâm sự với ta!”
Phiêu Phiêu ngồi bên cạnh hắn, sâu kín nói:“Hóa ra nàng chính là nữ nhân ngươi không muốn đối mặt!”
Tần Phong nhíu mày, dường như không có việc gì nói “Nữ nhân yêu
thương nhớ nhung ta nhiều lắm, người nào ta cũng không muốn đối mặt.”
“Nhưng nữ nhân dùng xuân dược thấp kém như vậy, cũng có thể khiến
ngươi không phát hiện thì không nhiều lắm.” Phiêu Phiêu thấy sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, tiếp tục nói:“Với công lực của ngươi, thuốc đó
không đến mức làm ngươi mất đi lực không chế… Trừ khi, lý trí của ngươi
vốn không kháng cự được.”
Tần Phong không trả lời nàng, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn cây
lê lay động trong gió thu, lại là mùa thu, mùa hắn không thích nhất
chính là mùa thu, bởi vì mỗi khi hắn thấy lá cây biến vàng, nhìn thấy lá vàng rơi khắp nơi, sẽ nhớ tới thân ảnh cô đơn dưới gốc cây, nhớ tới
những ngày thê lương.
“Sợ rằng cũng chỉ có nữ nhân như nàng mới có thể khiến ngươi nhớ mãi
không quên.” Phiêu Phiêu thấy hắn xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, không
khỏi cảm thấy chua xót trong lòng, sáu năm nàng chờ đợi vẫn không thể
chờ đợi được tình cảm của hắn.
Tần Phong trầm giọng nói:“Ta nói rồi, không được nhắc đến nàng với ta!”
“Không nhắc tới là ngươi có thể quên sao? Cho dù uống say bao nhiêu
ngươi cũng không gọi lầm tên ta thành tên nàng, điều đó cho thấy dù
ngươi có say thế nào, nàng vẫn rất rõ ràng trong đầu ngươi.”
“Phiêu Phiêu, Nam Cung Bùi Hiền là nam nhân tốt, hắn có thể cho ngươi hạnh phúc. Ngươi đã lãng phí nhiều thời gian trên người ta, ta không
đáng.” Tần Phong chân thành khuyên nhủ, nếu là nữ nhân khác, hắn sẽ
không nói như vậy, nhưng Phiêu Phiêu không giống vậy, khi hắn bất lực
nhất, là Phiêu Phiêu đã cứu hắn.
“Trừ khi ngươi không hề cần ta ……”
Tần Phong không trả lời, đẩy cửa ra khỏi phòng.
Đêm trong trẻo mà lạnh lẽo, lá rụng đầy đất hòa trung với cát bụi bay trong gió thu lành lạnh, Tần Phong lẳng lặng ngồi trên một tảng đá cách xa nhà thủy tạ, nhìn lá rụng đầy trời.
Hắn muốn ngồi ở chỗ này để nhìn dòng nước chảy xa xa, hoa lê héo tàn, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, tưởng niệm thân ảnh vẫn rõ ràng
trong lòng.
Lúc này, một âm thanh nhu hòa vang lên sau lưng hắn:“Ta có thể nói mấy câu với chàng không?”
Không cần quay đầu hắn cũng nghe ra, là giọng nói đời này hắn không
muốn nghe thấy nhất, là người đời này hắn không muốn nhìn thấy nhất.
“Không thể, giữa chúng ta không có gì để nói.” Hắn dùng tốc độ nhanh
nhất đứng dậy rời đi, vẫn nghe được tiếng than nhẹ mềm mại lan tràn
trong không khí, “Phong, cũng không thể nghe ta……”
Tần Phong không quay đầu, hắn tin chỉ cần mình quay đầu, hắn sẽ không thể biết trước điều gì sẽ xảy ra, có lẽ sẽ đánh cô gái kia một cái bạt
tai, có lẽ sẽ chạy đến ôm chặt nàng, bởi vì đó đều là những điều hắn
muốn làm, điều duy nhất hắn không muốn làm chính là rời đi như thế này……
Đóng cửa phòng lại, hắn cảm thấy lòng mình như bị ai đó vét sạch,
thầm nghĩ dùng rượu để nhồi vào thân thể đã sớm trống rỗng, để gây tê
vết thương vẫn đang đổ máu, rốt cuộc phải bao lâu nữa, bao lâu nữa thì
lòng hắn mới không đau đớn như vậy.
Đêm tịch mịch, đâu chỉ có một người chịu dày vò?
Bên ngoài tiểu lâu tĩnh mịch gió cuốn lá héo tàn, bên trong tiểu lâu
gió nhẹ khẽ vuốt lên sợi tóc và gò má mang hàng nước mắt ấm áp của giai
nhân. Gương mặt tuyệt mỹ của nàng trông càng nhợt nhạt, ánh mắt vốn mờ
mịt giờ phút này đều là u oán và đau khổ.
Lại là một trận gió lạnh thổi qua, trận ho khan kịch liệt kinh động
Lạc Vũ Minh đang ngẩn người trong phòng, hắn dùng ánh mắt chứa thâm ý
nhìn nàng, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh trào phúng.
“Không phải đã đạt được mục đích sao? Còn bày ra vẻ mặt đau khổ không thể yêu làm gì? Ta cũng sẽ không ăn bộ dạng này của ngươi.” Thấy nàng
không có phản ứng gì, hắn nói lớn tiếng hơn:“E rằng không chỉ có ta, có
người cũng không chịu được bộ dáng dở sống dở chết này của ngươi, nhìn
ngươi một cái cũng lười? Ha ha ha ha!”
Thấy nàng vẫn không có phản ứng gì hắn càng phẫn nộ, đi đến trước cửa sổ, không chút thương hương tiếc ngọc nắm lấy thân thể suy yếu của
nàng, quát:“Không phải yêu hắn sao? Không phải hy vọng hắn hạnh phúc
sao? Thấy hắn sắp thành hôn ngươi không vui mừng vì hắn sao? Người hắn
kết hôn là con gái của minh chủ võ lâm, tương lai hắn chính là minh chủ
võ lâm, có thể hô mưa gọi gió trên giang hồ, ngươi không vui sao? Nếu
không ngươi đi tìm hắn nói ngươi yêu hắn, nói cho hắn sáu năm qua không
có một khắc nào ngươi ngừng nhớ nhung hắn, để cho hắn bỏ mặc tất cả danh dự địa vị để ở bên ngươi ấy! Đi mau, không phải ngươi vừa muốn nói với
hắn à?”
Nàng cười lạnh:“Đương nhiên ngươi nghĩ, muốn chàng thân bại danh
liệt, muốn chàng cả đời cô độc! Ngươi hết hy vọng đi, ta sẽ không giúp
ngươi, có chết ta cũng không nói với chàng ta yêu chàng!”
Lạc Vũ Minh đẩy nàng ra, giận dữ rời đi.
Nàng đau đớn gục xuống khóc nỉ non, nàng không thể nói, hắn đã sắp
thành hôn. Hôm nay hắn cũng rời đi không quay đầu lại, có nghĩa là tất
cả