
ắp trên người ra, chuẩn bị đi tìm anh, bỗng nhiên phát
hiện trên làn da trắng mịn của mình dày đặc những vết thâm tím…
Cô bối rối quấn chặt chăn lại, hận một nỗi không thế vùi sâu cả mặt vào
trong đó. Tần Ngôn với tố chất đã được tôi luyện kỹ lưỡng, vờ như không
nhìn thấy gì cả, mỉm cười đưa ra một chiếc hộp bọc gấm, khẽ khàng đặt
xuống bên cạnh Mộc Mộc, giọng điệu vẫn điềm tĩnh như mọi ngày: “Anh Trác tối nay có một buổi tiệc rất quan trọng, trước khi đi không nỡ gọi cô
dậy, nói tôi đợi cô thức dậy rồi sẽ đưa cô tới đó. Đây là quần áo mà anh ấy đã chọn cho cô. Còn nữa…”
Tần Ngôn lại chỉ về phía bàn ăn,
giọng điệu dịu dàng hơn vài phần, “Anh ấy nói tối này co khó tránh khỏi
việc phải uống rượu, đã dặn tôi chuẩn bị sẵn đồ ăn cho cô, bảo cô nhất
định phải ăn một chút trước khi đi.”
Trái tim của Mộc Mộc căng
tới nỗi đau nhói, các ngón tay chậm rãi mở nắp hộp, bên trong là một
chiếc váy dạ hội đơn giản mà trang nhã, người đó lại rất tinh tế trong
việc lựa chọn quần áo, chiếc váy màu trắng thuần khiết, tự nhiên thanh
thoát mà hết sức quyến rũ, thiết kế sang trọng, so với nó, những món đồ
dung tục mà cô mua ngày hôm qua không thể sánh ngang hàng được. Đây
chính là cái gọi là thẩm mĩ.
Bên dưới chiếc váy màu trắng còn có thêm một chiếc áo khoác ngoài nhỏ xinh màu tím nhạt.
Ngón tay Mộc Mộc vuốt ve chiếc áo khoác ngoài, cảm giác mềm mại khi chạm phải nó khiến cô nhớ tới một người khác- tsb.
Nhớ tới anh, lại nhớ tới hình ảnh cuối cùng của anh khi anh ra đi, trái tim của Mộc Mộc lại bị bóp nghẹt.
Không biết giờ này anh sống có tốt không? Anh có còn căm hận họ nữa không?
Nếu anh biết cô rời bỏ Trác Siêu Việt, liệu anh có tha thứ cho họ không?
Vội vàng ăn mấy món ăn trong tâm trạng mơ mơ màng màng, trang điểm, chải
chuốt qua loa một chút, Mộc Mộc theo Tần Ngôn ra khỏi khách sạn.
Đi qua gần nửa thành phố, Tần Ngôn đưa cô tới một hội quán tư nhan nổi
tiếng nhất của thành phố X, phong cách bài trí xa hoa cùng với lượt chỗ
ngồi ít tới đáng thương đủ để thấy đây là một nơi vô cùng đắt đỏ.
Một cánh cửa phòng thuê riêng được mở ra trong một động tác hết sức đẹp mắt của nhân viên phục vụ, “Xin mời vào.”
“Cảm ơn!” Mộc Mộc cúi xuống nhìn chiếc váy, vuốt vuốt lại mái tóc dài, sau
khi chắc chắn rằng nó không bị rối mới cất bước đi vào bên trong.
Buổi tiệc chiêu đãi này không giống như dự liệu của cô, trong căn phòng với
anh đèn mờ ảo vang lên tiếng dương cầm khoan thai chậm rãi, mấy người
đàn ông trẻ tuổi không ngồi quanh một chiếc bàn tròn để ăn uống, mà
giống như một bữa tiệc theo phong cách Tây, từng người ngồi trên những
chiếc sofa êm ái dễ chịu, uống rượu, trò chuyện, lời nói cử chỉ rất tự
nhiên, thoải mái.
Đương nhiên, bên cạnh họ vẫn có những cô gái
xinh đẹp làm bạn, nâng ly rót rượu cho họ, để mặc họ ôm ấp vuốt ve,
tiếng cười yểu điệu vang lên không ngớt.
Thế giới này quả là không công bằng, có người sống trên thiên đàng, có người lại sống dưới địa ngục!
Thế giới này lại rất công bằng, có người sống trên thiên đàng nhưng không
hề vui vẻ, có người sống dưới địa ngục nhưng cảm thấy rất vui!
Trác Siêu Việt ngồi ở góc khuất nhất, đầu lông mày nhíu chặt lại, một cô gái xinh đẹp đang đắm đuối ngồi lên tay vịn sofa bên cạnh anh, một tay nâng ly rượu đưa tới sát miệng anh, tay kia mơn man dọc theo cánh tay anh.
Trác Siêu Việt đón lấy ly rượu trong tay cô ta, ngửa cổ uống cạn.
Mộc Mộc cứ đứng yên tại chỗ rất lâu trước ánh mắt đầy ngạc nhiên của mọi
người, sau đó mới nở một nụ cười duyên dáng, “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Trác Siêu Việt ngước mắt lên nhìn thấy cô, vẻ rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt anh.
“Đến rồi hả?” Anh đứng lên, bươc lại phía cô, cánh tay khoác lên vai cô, hôn lên má cô một cách không hề e ngại, dường như muốn tuyên bố với tất cả
mọi người rằng cô là của anh vậy.
“Ngủ dậy rồi à?” Giọng nói của anh không to, nhưng đủ để những người có mặt ở trong phòng nghe thấy.
“Hả, ngủ tới tận giờ này? Tối qua không phải hai người đã trằn trọc suốt đêm không ngủ đấy chứ?” Một giọng nói cợt nhả vang lên, Mộc Mộc nhìn về
phía có tiếng nói đó, hóa ra là người đàn ông mà cô đã gặp ngày hôm qua.
Mấy cô gái che miệng khẽ cười, đến nỗi Mộc Mộc cảm thấy mất tự nhiên, đỏ
mặt kéo kéo áo của Trác Siêu Việt, vốn nghĩ rằng anh sẽ giải vây cho cô, không ngờ Trác Siêu Việt lại đáp lại cô bằng một nụ cười rất đắc ý.
“Nhị thiếu gia, cô ấy là ai vậy?” Có người hỏi.
“Lại là nhân viên của cậu?”
“Đây là,” Trác Siêu Việt cúi xuống nhìn cô, “Rất khó nói… Tạm thời đây là bạn gái của tớ.”
Mộc Mộc cười đau khổ, tạm thời! Từ này hay ho làm sao!
“Bởi vì…” Trác Siêu Việt lại bổ sung thêm một câu với giọng điệu thể hiện vẻ tiếc nuối, “Cô ấy chỉ chịu làm bạn gái của tớ trong một tuần.”
Mọi người hoặc là chỉ coi như anh đang nói đùa, hoặc là cảm thấy người tình trong một tuần không có gì ngạc nhiên, không ai truy hỏi thêm nữa. Chỉ
có một người suy nghĩ thật sâu về câu nói của Trác Siêu Việt.
Trác Siêu Việt lần lượt giới thiệu từng người trong phòng với cô, Mộc Mộc
bấy giờ mới biết người đàn ông đã đánh