
nào là tình yêu thật sự, thấy anh đêm đêm uống say vì tâm
trạng không vui trong quán rượu, cô ấy sẽ bước tới bên anh, nói với anh
rằng: “Chúng ta vẫn còn rất trẻ, khi một giấc mơ bị hủy hoại, chúng ta
vẫn có thể theo đuổi một giấc mơ tiếp theo, em sẽ cùng anh theo đuổi
giấc mơ tiếp theo đó, được không?”, chứ không giống như em, chỉ ngồi
trong góc tối, thầm đếm xem anh đã uống bao nhiêu chai rượu… Khi anh nắm tay của cô ấy, nói với cô ấy rằng: “Hãy làm bạn gái của anh nhé!”, cô
ấy sẽ mỉm cười sà vào vòng tay anh, nói với anh rằng: “Một lời nói ra tứ mã khó đuổi, anh không được phép hối hận!” Chứ không giống như em, dùng toàn bộ sức lực để vùng vẫy thoát khỏi bàn tay anh, bước ra cửa, trốn
vào một góc khuất của hành lang, khóc thầm… Khi anh tình nguyện vong ân
bội nghĩa vì cô ấy, muốn mang đến cho cô ấy một tình yêu chân thành, cô
ấy cũng mang đến cho anh một lời hứa hẹn, “Trác Siêu Việt, cả đời này em sẽ không lấy ai khác ngoài anh”, chứ không giống như em, lại nói với
anh rằng, “Chúng ta hãy kết thúc ở đây nhé!”.”
Anh yên lặng lắng nghe, lặng lẽ nâng ly rượu lên, rượu vang đỏ gợn những vòng sóng long lanh trong ly rượu.
“Em không phải là không hiểu được cần yêu thương bản thân mình, yêu thương
tất cả mọi người như thế nào, chỉ là em không làm được…” Giọng nói của
cô càng lúc càng trở nên run rẩy, “Trong trái tim em, còn một số thứ
quan trọng hơn việc yêu thương bản thân mình, yêu thương tất cả mọi
người, anh hiểu không?... Giờ đây, em cầu nguyện cho anh, sau này có cô
gái nào đi ngang qua anh, nhớ hãy để ý một chút, chưa biết chừng anh sẽ
phát hiện ra trên thế giới này còn rất nhiều, rất nhiều người con gái
hiểu thế nào là một tình yêu thật sự hơn em…”
Anh bỗng nhiên ôm
cô vào lòng, cánh tay khóa chặt người cô lại như hai gọng kìm sắt khiến
cô ngạt thở: “Tô Mộc Mộc, cô gái không có trái tim này, em muốn đi thì
hãy đi đi, anh sẽ không đợi em thêm bốn năm nữa đâu.”
Cô cúi đầu, một giọt nước mắt trong suốt rớt xuống góc khuất mà anh không nhìn thấy.
Đến khi anh buông cô ra, cô đã chuyển sang một khuôn mặt tươi cười, “Bơ sữa nhìn có vẻ rất ngấy, hay là em bôi nó lên người anh nếm thử xem, có khi sẽ không còn ngấy nữa.”
“Bôi lên người anh?” Anh đáp lại biểu hiện đầy ý tứ sâu xa của cô, “Em sẽ hối hận đấy…”
“Ờ! Coi như em chưa nói gì.” “Ờ! Coi như em chưa nói gì.” Mộc Mộc sau đó mới giật mình phát hiện ra, hậu quả lời đề nghị của mình rất nghiêm trọng…
Cô thật sự hối hận, hối hận bởi cô không nên vì muốn thay đổi không khí mà lựa chọn chủ đề nguy hiểm này.
“Bây giờ đã hối hận rồi à?” Cơ thể của Trác Siêu Việt ghé sát vào khuôn mặt
đang đỏ lựng của Mộc Mộc, hưng phấn của anh đã được thổi bùng lên, không thể dễ dàng bỏ qua được, trong chốc lát, anh cậy thế lấn lướt đè chặt
Mộc Mộc xuống phía dưới, đôi mắt hấp háy ánh lửa mờ ám ghé sát vào cô,
“Quá muộn rồi, anh bỗng nhiên phát hiện ra ý kiến đó của em cũng không
tồi.”
Mộc Mộc bối rối liếm môi, thử thay đổi lại tư thế một chút, đẩy người Trác Siêu Việt ra khỏi người mình, “Kem sữa trên bánh ga tô
kia xem ra thật hấp dẫn, chúng ta ngồi dậy nếm thử xem.”
Cô thật sự là càng nói càng sai, một ai đó rõ ràng đang muốn thưởng thức cô.
“Được, chúng ta từ từ thưởng thức, đêm nay vẫn còn rất dài…” Cổ họng Trác Siêu Việt bỗng dưng khản đặc, cứ ngắc ngứ từng chữ một, chữ nào chữ nấy tê
buốt cả trái tim.
Mộc Mộc kinh ngạc thất sắc, còn chưa kịp phản kháng, liền bị một ai đó đang đói ngấu nghiến lao vào cắn xé.
Cho tới khi cô cảm thấy ngạt thở, Trác Siêu Việt trên người cô mới chịu
buông cô ra, cô hổn hền phản kháng, “Anh, Trác Siêu Việt, anh là đồ hạ
lưu, vô liêm sỉ, cầm thú…”
“Xem ra em vẫn còn chưa nếm đủ, vẫn còn hơi sức để chửi mắng người khác…” Trác Siêu Việt lại thâu túm đôi môi cô một lần nữa.
Đầu óc ngây ngất mơ màng của Mộc Mộc mới nhớ ra, đây dường như là lời trách mắng mà cô đã muốn trách mắc từ bốn năm về trước.
Một giờ đồng hồ sau đó, Mộc Mộc cuối cùng đã lĩnh hội được một cách sâu sắc rằng tại sao anh lại cần tới một chiếc bánh ga tô ba tầng phủ đầy kem,
bởi vì nếu chiếc bánh quá nhỏ, sẽ không đủ để “ăn”…
Bởi vì ăn quá nhiều, cho nên rất nhiều năm sau đó, mỗi lần tới dịp sinh nhật, Mộc Mộc đều không dám ăn bánh ga tô.
Thi thoảng đi ngang qua cửa hiệu bánh ga tô, nhìn thấy họ bày bán bánh ga tô phủ kem màu tím, cô đều len lén che mặt lại, bỏ đi…
Hơn bảy giờ tối, Mộc Mộc tỉnh dậy trong cơn ngủ gà gật, cô ngái ngủ lật
người trên sofa, tiện tay sờ soạng sang bên cạnh mình, một dải trống
rỗng, người đó đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mộc Mộc dụi mắt
nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Trác Siêu Việt. cô còn nhớ,
trước khi ngủ thieespd di, cô còn đang gối đầu lên cặp đùi êm ái của
Trác Siêu Việt để nói chuyện, xem vô tuyến, tình tiết phim hài thiếu
logic khiến cô nhanh chóng rơi vào trạng thái buồn ngủ, vậy là cô cuộn
người lại trong lòng anh, tìm một vị trí thoải mái nhất để đi tìm ông
Chu Công nói chuyện phiếm.
Cô cứ nghĩ rằng anh sẽ không bỏ đi, giờ lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cô kéo tấm chăn đ